Rất nhanh, ngọc châu màu đen bắt đầu xoay tròn ở trong cơ thể, dần dần hóa giải, từng vệt đen trải dài khắp cơ thể.
Tiếp đó, Tần Ninh thấy rõ ràng, bên trong ngọc châu kia có một bóng người đang ngồi xếp bằng.
Mặc dù là ngồi, nhung vẫn có thể biết được dáng người kia thon dài, ngũ quan tuấn tú, kết hợp với nhau, phác họa ra một gương mặt vô cùng đẹp.
Hắn mặc một bộ đồ màu trắng, bên ngoài đeo hộ giáp ở cổ tay, đầu gối, ngực, hơn nữa mái tóc đen dài được buộc lên, đây là một hình tượng mỹ nam tuyệt thế.
Từ trước đến giờ Thần Tinh Dịch luôn tự xưng là mình đẹp trai hơn hắn, nhưng Thần Tinh Dịch không biet, han đẹp trai ở kiep thứ chín, nhung han lại từng là thần đế Nguyên Hoàng, càng đẹp hơn nữa!
Dẫu sao, bản thân phụ thân cũng là người tuấn mỹ, mà mẫu thân lại là một cô gái tuyệt đẹp, hắn là con trai của họ, sao hắn có thể kém được?
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Tần Ninh đã dung hợp của mình cơ thể lại, làm đến bước này, hắn mới thật sự thấy viên mãn.
Ma di hài của Thần Đế, có thể tưởng tượng được, trong đó có chưa sức mạnh rất kinh khủng, nếu muốn dung hợp hoàn mỹ thì không phải chuyện đơn giản.
Không nói đến chuyện tốn thời gian, nhất định không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Toàn thân Tần Ninh đều đang chăm chú vào chuyện dung hợp, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Dẫu sao, Cốc Tân Nguyệt và Dạ Thần Nguyệt giao chiến, hắn cũng không thể nhúng tay vào được.
Thời gian trôi qua từng giờ từng phút.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu.
Tần Ninh cảm nhận được trời đất xung quanh đã bình thường lại.
Giương mắt nhìn, chỉ thấy cuộc chiến đã kết thúc từ lúc nào, không biết Dạ Thần Nguyệt đi nơi nào, còn quả cầu ánh sáng trắng to lớn vẫn xoay tròn di chuyển như cũ.
Mà lúc này Cốc Tân Nguyệt vẫn đứng ở trước người hắn như cũ, chỉ là nhìn nàng ấy có chút lãnh đạm.
Trên quần áo nhuộm vết máu, gương mặt đẹp trắng bệch, hơi thở cũng không ổn định.
Tần Ninh cảm giác rõ ràng được, cảm giác trói buộc trên người mình đã rất yếu, yếu đến mức hắn chỉ cần nhẹ nhàng phá một chút là nó vỡ tan tành.
Cảm nhận được Tần Ninh tỉnh lại, đôi mắt đẹp của Cốc Tân Nguyệt mang theo mấy phần thờ ơ, nhìn chẳm chằm Tần Ninh.
'Ngươi ... không sao chứ?"
Tần Ninh vẫn mở miệng nói trước.
Tuy nói người trước mắt là Ninh Cẩn Ngôn, không phải Cốc Tân Nguyệt mà mình yêu, nhưng nàng ấy cũng chính là Cốc Tân Nguyệt!
Lời này rất mâu thuẫn.
Nhưng là sự thật.
"Hừ!"
Cốc Tân Nguyệt hừ lạnh nói: "Sao hả? Thừa dịp ta gặp nguy hiểm, muốn giết ta à?"
Tần Ninh lãnh đạm nói: "Giết ngươi thì nàng ấy cũng sẽ chết, ta sẽ không làm chuyện đó."
Cốc Tân Nguyệt tùy tiện nói: "Dạ Thần Nguyệt đã bị ta chém chết, nhưng đây cũng chỉ là một phân thân của hắn mà thôi."
"Bây giờ ta bị thương nang, ngưoi có vui không? Ta đã không thể nào thay đổi quỹ đạo đi đen Ô Than Nhật Tộc ... "
Không thể nào thay đổi quỹ đạo ư?
Chân mày Tần Ninh cau lại.
"Rất vui vẻ sao?" Cốc Tân Nguyệt giễu cợt nói: "Tin tức xấu là, lúc trước quỹ đạo này bị ta sửa đổi, đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, nói cách khác, nếu tiếp tục đi thì sẽ không đến được thế giới Ô Thản Nhật Tộc!"
Tần Ninh không biết nói gì.
Cốc Tân Nguyệt nói: "Hôm nay ta không còn đủ sức để thay đổi quỹ đạo, mà một khi rời khỏi phạm vi Thương Mang đại thế giới thì cũng không còn khả năng thay đổi nữa ... Ta và ngươi cứ thuận theo quỹ đạo, xem nó đi đến nơi nào!"
Tần Ninh ngồi dưới đất, buông tay nói: "Ngươi nói thế nào thì cứ làm thế đi, ta cũng không thể làm gì được ngươi."
Cốc Tân Nguyệt thấy Tần Ninh không làm gì thì trong lòng cũng là dần dần yên ổn, cuối cùng nàng ấy cũng không nhịn được mà ngồi xuống thở dốc.
Thời gian cứ trôi qua như dòng nước chảy như vậy.
Tần Ninh không cảm nhận được thời gian trôi đi nhanh hay chậm, cũng không thể phán đoán được đã trôi qua bao lâu.
Bỗng một ngày.
Bên trong quả cầu ánh sáng trắng.
Tần Ninh mở hai mắt ra, hít một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!