Vậy thì lúc tỉnh lại, sợ là các phu nhân nhà mình, đệ tử nhà mình, đã mẹ kiếp phi thăng thành thần hết rồi!
Không đùa được đâu! “Chúng ta nói chuyện chút đi?” Lúc này Tần Ninh đứng trên mặt đất, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Ngôi sao gần nhất giống như một thiên thạch khổng lồ che lấp bầu trời, ngôi sao ở phía xa thì lại giống như những đốm sáng lấp lánh.
Hét lên một tiếng, âm thanh lan dần ra xa, nhưng trong vùng đất vạn vạn dặm này, tất cả đều như lặng thinh không một tiếng động.
“Là ngươi bảo ta chấp nhận Nguyên của Dực vương, bây giờ, hắn ta để lại ấn ký trên người ta, ấn ký kia nói không chừng có thể tìm thấy được ngươi!”
Tần Ninh lại nói: “Ngươi không phải tên là phong thần châu, là Xá Lợi Tử, ta nghĩ, hẳn là do một người nào đó ngưng tụ nên, hoặc là... ngôi sao ngưng tụ nên?”
“ta không biết ngươi lúc trước tại sao lại không nói chuyện với ta, nhưng bây giờ, đã có thể nói chuyện hay chưa?”
“Là ngươi bảo ta chấp nhận Nguyên mà Dực vương cho, ngươi bây giờ không trả lời ta, Nguyên kia đã bị ta dung hòa rồi, nếu như hắn ta cảm nhận được. sự tồn tại của ngươi, thì cả hai chúng ta đều chết chắc!”
Tân Ninh nói hết từng câu.
Nhưng bốn bề vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.
Lần này, Tần Ninh đúng là cạn lời.
“Ngươi!”
Bỗng nhiên.
Giữa các ngôi sao đang thinh lặng kia, có một giọng nói bỗng nhiên vang
“Cái gì?”
Tần Ninh nghe thấy giọng nói này, rất khẳng định đây không phải là ảo giác.
“Ngươi cái gì?”, Tân Ninh hỏi: “Nhanh nhẹn dứt khoát lên!”
Không biết qua bao lâu sau.
“Maul”
Giữa đất trời lại bật ra một chữ.
Tần Ninh đã ngã ngồi xuống đất.
Bà nội nó!
Này... bệnh thần kinh đúng không!
Tiếp tục đợi một lúc nữa.
“Đào!”
Chữ thứ ba vang lên.
“Ngươi... mau... đào? Ta đào mẹ ngươi à!”
'Tần Ninh đứng dậy, gầm rú thét gào: “Mẹ kiếp ông nội ngươi, lề mà lề mề, không muốn để ý đến ta thì ông đây cũng chẳng thèm để ý đến ngươi nữa, chúng ta cứ dây dưa như vậy đi!”
Tần Ninh dứt khoát nằm thẳng xuống mặt đất, hai tay đặt sau đầu, nhắm mắt trầm tư.
Ở đây không có khái niệm thời gian trôi đi.
Tân Ninh cũng không biết, mình đã đợi bao lâu, ngủ một giấc cũng đã tỉnh dậy rồi, nhưng vẫn chẳng có tiếng động nào phát ra nữa.
“Mẹ kiếp!”
'Tần Ninh đứng dậy, đi dọc theo bề mặt của ngôi sao cực lớn, bắt đầu tìm nơi là Tinh thần Khí tụ lại.
Cuối cùng.
Tần Ninh vẫn phải cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống!
Vẫn phải... tiếp tục đào!
Đào hết ngôi sao này, có lẽ tám nghìn năm sau hắn sẽ tỉnh lại.
Nhưng nếu không đào, thì có lẽ cả đời này cũng đừng mong tỉnh dậy nữa!
Ngày lại ngày, nơi này, không hề có khái niệm chính xác về việc cảm nhận được thời gian trôi đi, Tân Ninh mỗi ngày đều luôn trong trạng thái đi tìm nơi ngưng tụ của Tinh thần Khí, sau đó hấp thu từng chút từng chút một.
Chớp mắt không biết đã qua bao lâu.
Tỉnh thần Khí trên ngôi sao thứ hai đều đã bị Tân Ninh đào sạch sẽ.
Tân Ninh cảm nhận được một cách rõ ràng, lực hấp dẫn của ngôi sao này tác động lên cơ thể hắn đã giảm đi nhiều.
Cho nên, bật người nhào lên, Tân Ninh lại đáp xuống ngôi sao thứ ba trong biển sao mênh mông.
Tân Ninh ngẩng đầu nhìn.
Ngôi sao thứ nhất và ngôi sao thứ hai do bị Tân Ninh đào sạch Tỉnh thần Khí nên lúc này đã trở nên ảm đạm không ít.