Ánh mắt của nữ tử dán chặt lên người Tần Ninh, tiếp đó bước chân nhẹ nhàng lại nhanh như bay chạy về phía hắn.
Mấy người Vương Đông nhìn thấy nữ tử chạy đến, trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương.
“Khúc đại sư...".
“Sư phụ”.
Nữ tử chạy đến trước mặt Tần Ninh, cẩn thận đánh giá, nhìn từ trên xuống dưới, tiếp đó trong mắt như tràn ra ánh sáng vui mừng, lầm bầm nói: “Đúng thật
là chàng, chàng... chàng tỉnh rồi...”.
Tân Ninh nhìn nữ tử quyến rũ xen lẫn thuần khiết trước mắt, trong một thoáng cũng ngẩn ra, không khỏi nói: “Yên Nhi... sao nàng lại ở đây?”
“Sư phụ!”
Nữ tử chớp mắt nhào lên phía trước, hai tay giang rộng, ôm chặt lấy Tân Ninh, dán chặt lên người hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Đông trợn mắt há mồm đứng ngây ra như phỗng.
Mà khi nữ tử chạy đến, những người đi cùng với nàng ta ai nấy đều ngây ngẩn đứng yên tại chỗ.
Mà trong đó có một người thanh niên trẻ tuổi anh tuấn mặc áo bào màu xanh thiên thanh, đầu đội quan ngọc, chân đi ủng xanh, trong đáy mắt ánh lên vài phần đố ky.
Bên cạnh đường lớn, hai người cứ như vậy mà ôm chặt lấy nhau.
Khỏi cần nói, nữ tử dung mạo tựa thiên tiên, trên người vừa đẹp quyến rũ lại vừa thuần khiết này chính là người đã từng là đệ tử của Tân Ninh, nay là phu nhân của hắn, Khúc Phỉ Yên.
Khúc Phỉ Yên ôm chặt Tần Ninh, như là sợ hãi Tân Ninh sẽ bỏ chạy mất vậy, giọng nói đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, nói: “Chàng tỉnh lại lúc nào? Mục Huyền Thần làm cái gì vậy, sao lại không thông báo cho ta?”
Khúc Phỉ Yên mặc dù thấp hơn Tần Ninh nửa cái đầu, nhưng lúc này hai cánh tay của Tân Ninh đã bị trói nên để mặc cho Khúc Phỉ Yên ôm chặt lấy mình, đầu dán chặt vào ngực của nàng ta, trong một chốc hắn cảm thấy mình sắp bị ngạt thở đến nơi.
“Cái đó... Yên Nhi... nàng nhẹ chút... xương cốt của ta sắp gấy cả rồi...”.
Khúc Phỉ Yên lúc này mới buông Tần Ninh ra, bàn tay ngọc nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt hắn, khế nheo mắt cười nói: “Sư phụ, chàng vẫn chẳng thay đổi gì”.
Bị đôi mắt đầy dụ hoặc của Khúc Phỉ Yên nhìn chằm chằm, Tân Ninh khẽ họ. nhẹ hai tiếng: “Trái lại, trông khí chất của nàng đã thăng hoa rất nhiều”.
“Nào có chuyện đớ”, Khúc Phỉ Yên không khỏi hừ mũi rồi nói tiếp: “Yên Nhi thiếu đi mưa móc tưới nhuần của sự phụ, đã sắp cạn khô rồi!”
Phụt!
Bên cạnh, mấy người Vương Đông nghe thế liền lập tức mặt đỏ tai hồng.
Những lời này mấy người bọn họ có thể nghe hay không?
Cả Thái Thần tiên vực, không biết bao nhiêu người muốn cưới được Khúc. đại sư kìa, nhưng Khúc đại sư ngày thường đều lạnh lùng như một tảng băng,
khiến cho không ít người ảo não vô cùng.
Bây giờ lại đối xử với Tân Ninh thế này, chẳng hề tuân theo chuẩn mực gì như vậy.
Khúc Phỉ Yên nhìn Tân Ninh cả nửa ngày, lại thấy Tân Ninh chẳng chịu ôm mình thì không khỏi cúi đầu nhìn.
“Thế này là sao vậy?”
Khúc Phỉ Yên nhìn hai tay Tân Ninh bị trói, ánh mắt lập tức chuyển về một phía bên cạnh.
Vương Đông lập tức nói: “Khúc đại sư, Tân Ninh này tự xưng là huynh trưởng của các chủ, chúng ta hỏi cái gì hắn cũng đều không biết, chúng ta nghỉ ngờ hắn có ý đồ xấu”.
Nghe vậy, Khúc Phỉ Yên vung tay cho Vương Đông một bạt tai.
'Tần Ninh vội lên tiếng cản: “Hắn không biết, đừng phạt nữa, là một đệ tử khá là có tinh thần trách nhiệm!”
Khúc Phỉ Yên nhìn về phía Vương Đông, lập tức nói: “Coi như ngươi may mắn, chàng tên là Tân Ninh, là sư phụ của ta, cũng là huynh trưởng của Mục Huyền Thần, là đại ân nhân của hai vị phó các chủ nhà các ngươi, các ngươi biết chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!