Muốn phóng hỏa cũng không phải không thể, chỉ là, chỗ này là địa bàn của Thượng Quan, làm chuyện xấu bị phát hiện thì xấu hổ lắm.
Thuần Vu Yến đề nghị: "Chúng ta ra ngoài trước đã, ở dưới này bàn chuyện phạm pháp thì không hợp lắm."
Bạch Tiểu Nhung sửa đúng: "Chúng ta không làm chuyện phạm pháp, mà là ngăn cơn sóng dữ, giúp người hoạn nạn, dẹp loạn cái ác không cần lưu danh sử sách."
"..."
Lăng mộ từ lúc ngoi lên mặt đất, nhưng cổ tự, văn vật đều bị đem đi khai thách nghiên cứu. Đốt lửa lên thì cũng không sợ tổn hại, Bạch Tiểu Nhung đã tính cả rồi.
Bạch Tuyết Vi luôn chiều theo em trai, không phải chuyện giết người cướp của, tàn ác gì thì sẽ không cản. Phóng pháo hoa không cẩn thận bắt lửa thôi mà, sao trách em trai cô được.
Nam Cung Triệt suốt hành trình bị cho ra rìa, có ý kiến hay không cũng bị bỏ qua một bên: "..." Đường đường là minh tinh tiếng tăm lừng lẫy, lần đầu tiên hắn gặp trường hợp này.
Đoàn người đã thảo luận ra giải pháp an toàn để đốt pháo hoa mà không bị phát hiện, bây giờ về trước, chuẩn bị đồ nghề-
Ầm ầm ầm!
"Cẩn thận!"
Lối ra gần ngay trước mắt nay bị sụp hầm, Thuần Vu Yến mạnh tay lôi kéo Bạch Tiểu Nhung lùi về sau, để tránh đá rơi bể đầu. Bạch Tuyết Vi thuận tay kéo Nam Cung Triệt đang ngẩn người lùi về sau.
[Ơ, động đất à?]
[Không phải, đó là bọn họ bị nhốt ở bên trong!]
[Thân thủ anh nhà Nhung tốt nha, chắc trên giường cũng tốt...]
[...Đã report, khỏi cần cảm ơn!]
[Thuần Vu mà trễ mấy giây thì Nhung ngắm hoa bỉ ngạn rồi.]
[Ai mà chơi ác vậy?]
Lối vào và cầu thang đi lên đều bị đất đá che lấp, một chút ánh sáng mặt trời cũng không chiếu lọt.
Trong bóng tối, giọng của Thuần Vu Yến vang lên, có hơi gấp gáp: "Không sao chứ, Tiểu Nhung? Cả chị Tuyết Vi và thằng Triệt nữa, có bị đè chưa?"
Bạch Tiểu Nhung trả lời: "Không sao không sao, nhờ có anh."
Bạch Tuyết Vi lên tiếng, lục tìm điện thoại trong túi: "...Chưa chết đâu."
Bạch Tiểu Nhung quơ quào vào cái, cách một lớp áo thun, chạm trúng cơ ngực chất lượng của hắn, không khỏi sờ nhiều ba lần. Đúng lúc này, bà chị bật đèn pin điện thoại lên, chiếu qua đây.
Bạch Tuyết Vi nghẹn họng: "...Hai đứa bây làm gì vậy?" Còn chim chuột được?
"..."
Bạch Tiểu Nhung búng lên như dây thun, gương mặt nóng lên, bị bắt tại trận nên ngại ngùng: "C-Có làm gì đâu, tụi em trong sáng lắm." Mới sớ rớ được có tí thịt.
"Ha ha."
Thuần Vu Yến bật cười, tuy là cậu sờ lên rất thoải mái nhưng mà giờ không phải lúc, hắn cũng lấy điện thoại ra chiếu sáng: "Là tự nhiên hay là do người?"
Bạch Tiểu Nhung kè kè kế bên hắn tìm che chở, nắm chặt tay người ta. Sau lưng là quan tài của hai vị đã chết hơn ngàn năm, lối đi tối tăm, lạnh lẽo. Lúc trước cậu không tin mấy chuyện tâm linh đâu, nhưng bây giờ thì khác.
Bạch Tuyết Vi lắc đầu: "Không nhìn ra." Là do người thì khi bọn họ thoát ra ngoài, tự khắc sẽ biết.
Thuần Vu Yến chiếu sáng qua Nam Cung Triệt nãy giờ không hó hé: "Triệt? Em bị thương rồi?"
Nam Cung Triệt ngồi dưới đất, xoa mắt cá chân: "Nãy Tuyết Vi kéo em nhanh quá, chân bị trẹo rồi." Giống chú cún con, ấm ức nhưng không dám nói.
"..." Đen thôi, đỏ là đắp chiếu rồi.
Bạch Tuyết Vi lúc đó cũng không rõ ràng lắm, Nam Cung Triệt đưng gần lối ra nhất, cô mà không nhanh tay, chắc anh ta chôn cùng công chúa với phò mã lâu rồi.
Nam Cung Triệt cũng không muốn làm gánh nặng cho cả nhóm: "Nắn lại là ngon cơm rồi." Răng rắc hai cái, trẹo tay hay trẹo chân gì xong hết.
"..."
Bạch Tiểu Nhung há hốc, Thuần Vu Yến thấy vậy, hài hước giải thích: "Cậu ta là nghiên cứu y học, bác sĩ khoa chấn thương-chỉnh hình, vì thiếu tiền nên mới lăn lộn giới giải trí."
Bạch Tiểu Nhung gật gật đầu, nhìn qua thì thấy Nam Cung Triệt còn khá trẻ, như sinh viên đại học, ai mà ngờ anh ta giả non làm minh tinh. Vậy cậu liền thắc mắc: "Vậy anh năm nay bao tuổi rồi?" Gọi bà chị mình bằng chị nhưng xưng hô với Nam Cung Triệt thì khác hẳn.
Thuần Vu Yến cứng người: "...Chưa tới 30." Chê mình già?
Hắn cúi đầu, giả vờ bị tổn thương: "Tôi già quá nên Tiểu Nhung chê hả?"
Bạch Tiểu Nhung thành công bị mỹ nam kế làm mụ mị đầu óc: "Có đâu, anh siêu đẹp trai luôn, không có già chút nào luôn. Còn đẹp trai hơn Lê Minh Hô!"
Thuần Vu Yến hài lòng, tuy không biết Lê Minh Hô là ai nhưng được cậu đề cao là hắn vui rồi.
Leng keng!
Hai người bị tiếng động cắt ngang, xoay qua thì thấy Bạch Tuyết Vi đôi mắt như tia X. Cậu chịu thua: "Gì đó chị yêu?"
Bạch Tuyết Vi đá đá mấy cái xẻng nằm dưới đất: "Chị mới tìm thấy, mỗi đứa một cái, chúng ta đào hang." May mà đội khai phá không có dọn dụng cụ về hết, còn sót lại mấy cái xẻng, cuốc chim với găng tay.
"..." Mới nói chuyện có vài phút mà chị ấy hành động nhanh thật, lại còn dám đi một mình tìm kiếm công cụ trong nơi đáng sợ thế này.
Nam chính mấy anh còn có cửa không đây?