Thuần Vu Yến chỉ cho là Bạch Tiểu Nhung muốn thử kinh doanh nên cũng không khuyên can gì, nhà cậu giàu, có lỗ vốn cũng có người đắp cho. Gọi tắt là có tiền, tùy hứng.
Hắn bật cười nhìn cậu nhón chân vuốt bờm ngựa: "Không cưỡi sao?"
Bạch Tiểu Nhung lắc đầu lia lịa: "Không có bảo hiểm, lỡ mà rớt dưới vành móng ngựa thì người thân hai hàng nước mắt."
Thuần Vu Yến bảo trì mỉm cười: "..."
Bạch Nhược lúc này đang ngồi trên lưng ngựa, sau lưng cậu ta là Thượng Quan Hạo, kiêu ngạo đắc ý với Bạch Tiểu Nhung: "Anh à, tới chỗ đua ngựa mà sao không cưỡi được vậy? Hay để em nhờ anh Hạo giúp anh?"
Hai con ruồi giấm này còn mặt mũi bâu lấy nhau trước mặt cậu, còn xài chung một con ngựa, mặt dày còn hơn tường thành.
[Uầy, cứ cảm thấy Bạch Nhược giống Đát Kỷ.]
[Xinh đẹp mà tánh kì.]
[Khiêu khích con tao làm gì, cắn mày giờ!]
[Thuần Vu lên sàn bảo vệ vợ đi anh.]
Bạch Nhược tỏ ra hào phóng với Bạch Tiểu Nhung, một là khoe trai, hai là tỏ vẻ ta đây có bản lĩnh. Cậu rất muốn đấm cho phù mỏ lắm, trợn mắt từ chối: "Không cần đâu, cậu cứ để Thượng Quan tự mình chỉ cho cậu vài tư thế 'cưỡi ngựa' ha."
Thượng Quan Hạo xanh mặt, nhớ tới buổi sáng trong rừng, hận không thể thủ tiêu cậu: "Cậu ăn nói ỏng ẹ như vậy làm gì, em Nhược cũng cũng là có ý tốt, không cần thì thôi, đồ vô ơn!"
Thuần Vu Yến dành trước một bước ra mặt: "Không ai mượn cậu ta giúp, làm chuyện dư thừa. Tôi cũng có thể tự mình dạy."
Bạch Nhược tổn thương, vùi đầu vào lòng Thượng Quan Hạo, lã chã khóc: "Anh Hạo..."
Thượng Quan Hạo vì tình nhân, không vui: "Thuần Vu Yến, dạo này cậu hơi kiêu ngạo rồi đó, biết đây là địa bàn của ai không? Nói chuyện dễ nghe một chút đi."
Thuần Vu Yến cũng không phải dạng vừa: "Tức là Thượng Quan thiếu gia đây, muốn đuổi người?" Nghé con mới sinh không sợ cọp hay là đầu óc gã ta ngu si nữa, nguồn cung ứng của sơn trang là từ nhà Thuần Vu, đuổi hắn thì có chuyện hay rồi.
Bạch Tiểu Nhung thêm nữa khiêu khích: "Địa bàn? Tất nhiên là địa bàn của ba anh rồi, chứ có phải của anh đâu mà ha."
Gân xanh nổi lên trán, Thượng Quan Hạo bị chọc trúng chỗ đau, nhịn không được mắng thô tục: "Mẹ! Ai nói! Cho dù tao đuổi cổ tụi bây cũng không ai làm gì được tao! Mấy thằng chó! Lăn!" Ai không biết Thượng Quan Hạo hơn 25 tuổi rồi không làm việc đàng hoàng, còn xin tiền ông cha, ăn nhậu tơi bời.
Bạch Nhược kéo tay áo gã ta, sắc mặt thay đổi: "Anh Hạo, không được đâu mà! Chúng ta bỏ qua đi." Đồ ngu này, động não chút đi. Thuần Vu gia tuy ở thành phố S nhưng sức ảnh hưởng thì không nhỏ đâu. Đừng có liên lụy cậu ta!
[Đẹp trai mà thô lỗ quá.]
[Tính nóng như kem thế anh.]
[Chọc Nhung chi để Nhung cắn lại.]
[Ý mày Nhung là chó hả? Tao cũng thấy vậy đó!]
[...]
[Kích thích à nha!]
Bạch Tiểu Nhung khoác vai Thuần Vu Yến, cười nhe răng: "Sao giờ anh ơi, người ta đuổi tụi mình kìa."
Anh ơi? Thuần Vu Yến nghiền ngẫm hai chữ này, cảm thấy sảng khoái, giọng của Tiểu Nhung cũng thật dễ nghe: "Đuổi thì thanh toán tiền trước đi. Bọn tôi đặt lịch nửa tháng cũng giao tiền rồi, còn 5 ngày nữa mới đến hạn. Bồi tiền đi."
Sơn trang nghỉ mát muốn tới phải đặt lịch hẹn, trả tiền cọc trước mới được. Nhà giàu thì không thiếu tiền, có khi đóng tiền ở một tuần, mà 3 ngày đã muốn về, tiền cọc tất nhiên là sẽ không được trả lại rồi. Thượng Quan cáo già, làm thương nhân tới ích kỷ.
Đó là khách tự nguyện, còn khách không tự nguyện Thuần Vu Yến tỏ vẻ, trả tiền đi rồi bọn họ lăn ngay.
Bạch Tiểu Nhung bội phục, nếu không phải trường hợp không thích hợp, cậu sẽ dâng cho hắn một tràng vỗ tay rồi. Thượng Quan Hạo nếu đuổi bọn họ đi thì phải trả tiền lại, còn không đuổi thì gã chắc chắn nuốt không trôi cục tức này. Làm gì cũng bất lợi về vật chất và tinh thần gã.
Thuần Vu Yến mỉm cười: "Thế nào nha thiếu gia?"
Thượng Quan Hạo tiền tiêu vặt nhiều lắm mấy chục triệu, một ngày nghỉ mát ở sơn trang đã là 10 triệu rồi, Bạch Tiểu Nhung nguyên nhà đưa cọc theo đầu người 15 ngày, Thuần Vu Yến thì trễ hơn chút nhưng người ta đặt phòng VIP. Tính ra, Thượng Quan Hạo một người cũng trả không nổi: "..."
Thuần Vu Yến biết điều đó, Bạch Tiểu Nhung cũng biết làm toán, chỉ có Bạch Nhược không hiểu gì hết, còn muốn đào mỏ Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo không nói không rằng tuột xuống ngựa, bỏ lại Bạch Nhược sợ hết hồn ôm cổ con ngựa. Xuống cũng không nói một tiếng, ngu si tứ chi phát triển có khác.
Thượng Quan Hạo mặt mày sầm sầm sát khí, nắm đấm căng chặt, nghiến răng lao qua: "Câm mẹ cái mồm mày lại cho tao, thằng khốn!" Chưa ai dám xía xói gã như vậy đâu.
Ai không biết gã là con trai một của Thượng Quan kinh doanh chuỗi khách sạn, nhà nghỉ thành phố A. Tới thị trưởng còn phải tôn kính gã, từ đâu ra hai thằng oắt, dám khiêu chiến tính nhẫn nhại của gã. Không dạy cho một bài học, gã bứt rứt.