Quảng trường trung tâm tràng chợ ngọc khí. Vào ban này thì khá nắng nóng, du khách có thể sẽ cảm thấy mệt rã rời nên chủ quản (hay còn gọi là thị trưởng) cho người phủ thêm một tấm bạc ở giữa quảng trường bên trên để che nắng, cũng thuận tiện để các du khách tham quan quá trình đổ thạch sư cắt thạch ra.
Hai bên sườn của quảng trường là các quán bày các tảng đá ra đầy đất cho du khách lựa chọn, tảng đá cũng chính là mao liêu, khui ra có thể là ngọc thượng phẩm cũng có thể là một tảng phế ngọc. Phế ngọc là ý chỉ các loại ngọc thạch trong quá trình phân hóa xảy ra vấn đề, chất lượng ngọc bị giảm mạnh hoặc là bị trộn lẫn với các loại ngọc khác, làm chất ngọc bị pha tạp, không đẹp mắt, giá trị cũng sẽ giảm mạnh.
Bạch Tiểu Nhung vừa lôi xồng xộc Hà Thanh Trúc vào quảng trường thì cũng vừa lúc bắt kịp có người khui ra Ngọc Lão Khanh, toàn trường tức khắc sôi động lên. Cậu không biết nhiều về loại ngọc lắm, chỉ nghe nói qua thôi, không có cơ hội tiếp xúc này đó.
Thuần Vu Yến chậm vài bước mới đuổi kịp bọn họ, hắn còn phải trả tiền nước nên qua đây chậm, không biết nên oán Bạch Tiểu Nhung hay không nữa. Lỡ hắn không mang tiền mặt thì sao bây giờ? Tiệm cà phê nhỏ còn chưa lưu hành đến việc quét mã trả tiền đâu.
Hắn đến cạnh đám người nhìn thoáng qua ngọc sắc trong tay của thợ cắt ngọc, mở miệng nói với Bạch Tiểu Nhung.
"Ngọc Lão Khanh chính là không tỳ vết, lấp lánh trong suốt, nhan sắc thuần khiết một loại ngọc. Nhìn sơ qua thì chắc cũng trung phẩm thôi."
Hà Thanh Trúc ngạc nhiên, cậu ta học đã lâu mới nhận biết này đó, hắn ta làm sao mà biết rõ ràng vậy chứ, cậu ta nhịn không được thưởng thức, khen một câu.
"Anh nói đúng, là Lão Khanh trung phẩm, lợi hại."
Bạch Tiểu Nhung cũng kinh ngạc, Thuần Vu Yến trong tiểu thuyết lên sân khấu mau mà lãnh cơm hộp cũng mau, cậu không ngờ hắn cũng biết này đó. Nói tốt pháo hôi giống cậu đâu? Sao thông minh hơn cậu vậy kìa?
Lãnh cơm hộp=Hết diễn=died
Thuần Vu Yến cười ôn hòa, bình thản trả lời.
"Chỉ là hiểu một ít da lông thôi, đều là từ nhỏ học."
Gia cảnh Thuần Vu gia không cần phải nói, giàu nứt đổ vách, thư viện Thuần Vu gia có thể sánh ngang với thư viện Vương Quốc Anh. Từ nhỏ, hắn và các anh em đã phải bị bắt học hành không nghỉ ngơi, dù không muốn nhớ cũng không thể.
Bạch Tiểu Nhung nhìn hai người tựa như xã giao ở tiệc rượu mà nể qua nể lại, đến cậu cũng bị vòng vèo cho không thoải mái. Cậu nhanh chóng cắt ngang.
"Được rồi, được rồi, bên kia có sạp bán đá, chúng ta qua lựa vài cục đi."
Bạch Tiểu Nhung thuận tay chỉ vào một quầy hàng, không ngờ còn gặp phải người quen.
Chủ quầy hàng đang lót ghế đẩu ngồi ở đàng sau đống mao liêu, hắn ngáp cái không ngừng. Thấy đám Bạch Tiểu Nhung đi lại thì hắn lấy lại tinh thần, giơ lên gương mặt tươi cười đón tiếp.
"Chào, chào quý khách, lựa nguyên thạch? Bên đây chúng tôi có-"
Không đợi chủ quán nói xong, Bạch Tiểu Nhung ngốc ngốc một khuôn mặt đưa lại gần, ngạc nhiên cực kỳ.
"Bác sĩ Nạp Lan? Anh làm gì ở đây?"
Thuần Vu Yến vẫn còn nhớ tên bác sĩ này, trên mặt treo tươi cười nghiệp vụ nhưng trong lòng không khỏi sợ hãi. Quả nhiên là bệnh nhân sợ thầy thuốc lây nhiễm hắn rồi, ăn đồ bổ máu hắn ăn muốn nhổ ra tới nơi.
Nạp Lan Hồng không nhìn kĩ, bây giờ nghe có người chuẩn xác hô thẳng tên họ hắn ra thì ngây người một chốc mới phục hồi tinh thần, cười nói.
"Nha, đây chẳng phải là Bạch thiếu và Thuần Vu thiếu đó sao? Đến đây cược ngọc à? Có ăn uống điều độ rồi uống thuốc đúng đơn tôi kê không đó?"
[ Anh bác sĩ đẹp trai kìa trời, liếm màn hình!
Thuần Vu vẫn đẹp trai hơn nhiều!
Tôi thích kiểu nhã nhặn nhưng bại hoại như bác sĩ à!
Đeo kính là bại hoại á? Mặt người dạ thú mới đúng!
Mấy chị em bình tĩnh đi, nhìn liền biết lầu trên có chuyện xưa.
4 anh đẹp trai chụm lại, những người khác đều là rác rưởi!
Tiểu Nhung đừng để bị so bì đi xuống nhe, má không cho phép!]
Bạch Tiểu Nhung nuốt nước bọt, Nạp Lan Hồng không ngừng là thuyết giáo Thuần Vu Yến, còn dặn dò cậu đủ điều, từ ăn cái gì cho tới uống cái gì đều nói cái biến, cậu sợ hãi.
"T-Tất nhiên là có rồi, nên hai đứa em mới tung tăng nhảy nhót tới đây nè."
Bạch Tiểu Nhung nói xong còn tại chỗ nhảy nhót hai cái chứng tỏ bản thân rất khỏe mạnh. Thuần Vu Yến cũng gật đầu lia lịa đồng ý. Cậu bèn nói qua chuyện khác.
"Chúng em mua cục đá, chỗ anh bán thế nào, tụi em ủng hộ 3 cục luôn!"
Nạp Lan Hồng cũng hỏi theo bệnh nghề nghiệp tái phát thôi, hắn nhìn cả hai, gật đầu hài lòng hai vị bệnh nhân này còn chưa hết cứu, hảo cảm tăng vèo vèo.
Nạp Lan Hồng chỉ tay từng từng bên, từ trái qua phải, nói rõ ràng, hắn cũng không muốn hố bệnh nhân cũ.
"Bên này nguyên thạch nhỏ bằng nắm tay như vậy thì 100 ngàn một cục nha, ở giữa là đá to bằng cái bát cái đĩa kiểu này thì 500 ngàn một cục. Còn loại cuối là to bằng một nửa người trưởng thành như vậy, 1 triệu một cục. Còn loại siêu to khổng lồ ở phái sau anh á, 5 triệu một cục. Sài VNĐ, nếu mấy đứa đưa Đô La, Nhân Dân Tệ hay đồng Yên thì anh cũng chấp
nhận giao dịch luôn."
Không đợi Bạch Tiểu Nhung bọn họ tiếp tục nói cái gì, Nạp Lan Hồng liền tiếp tục thuyết minh giá hàng từng cái, cục đá sắp bị hắn nói thành cục kim cương tới nơi rồi.
"..."
Anh nghĩ nhiều rồi, tụi em không mang nhiều loại tiền như vậy đi khắp nơi giao dịch đâu, anh hai à. Với lại anh nói nhiều như vậy không mỏi miệng à? Bạch Tiểu Nhung thì thầm trong lòng.
Thuần Vu Yến xoa trán, hắn cảm thấy Nạp Lan gia bên kia thật là mắt mù, không coi trọng hạt dẻ mà coi trọng hạt mè. Nạp Lan Hồng thật là biết cách kinh doanh như vậy một nhân tài, một hai phải gạch tên ra khỏi gia phả.
Hà Thanh Trúc khi nhìn những nguyên thạch kia thì cũng đi theo Nạp Lan Hồng trao đổi về cân nặng, năm nào đào nguyên thạch gì đó chuyên nghiệp thuật ngữ, Bạch Tiểu Nhung chỉ có thể khoanh tay nhìn.
Ai biểu cậu không hiểu này đó làm gì?