Trần Trung Đức, người mà Tần Nhã Linh hận thấu xương, dù có hóa thành tro cô cũng vẫn nhận ra. Từ ngày cuối cùng gặp gã ở phiên toà, đến nay cũng đã một năm cô chưa từng gặp lại. Cớ sao lúc này gã lại xuất hiện ở đây, lại còn xuất hiện trước mặt cô?
Nhớ lại lúc trưa trên đường đi đến nhà hàng, người mà cô nhìn thấy quả nhiên là gã mà không phải do cô hoa mắt.
Thật sự là Trần Trung Đức, người đang đứng trước mặt cô!
Tại sao? Cô tự hỏi bản thân: Tại sao gã lại xuất hiện chứ? Tại sao lại đến đây dày vò cô nữa chứ? Tại sao lại không chịu buông tha cho cô?
Nhìn thấy sự chán ghét cùng phẫn nộ hiện lên trên gương mặt Tần Nhã Linh, tim Trần Trung Đức chợt quặn thắt. Gã cất giọng đầy bi thương: "Em thật sự chán ghét anh đến vậy sao?"
Cô nói với giọng đầy phẫn nộ: "Phải, tôi thật sự chán ghét anh, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh. Tôi van anh, anh buông tha cho tôi đi, đừng đến dày vò tôi nữa!"
"Nhã Nhã, em biết là không thể mà! Xin em, cho anh cơ hội để bù đắp có được không?" Gã tha thiết nài nỉ.
"Bù đắp? Anh thử nói cho tôi biết anh bù đắp thế nào?" Cô nghiến răng nói.
"Chúng ta kết hôn có được không?" Ánh mắt gã đờ đẫn nhìn cô.
"Kết hôn?"
Cô cười đầy tuyệt vọng, sau đó phóng ánh mắt sắc lạnh về phía gã, cất giọng đầy mỉa mai: "Anh phản bội tôi, lại còn đối xử với tôi như vậy mà anh còn mơ tưởng đến chuyện kết hôn? Còn người phụ nữ kia thì sao? Đứa nhỏ của các người thì sao?"
Nói đến đây cô chợt dừng lại, sau đó lại cười đầy thê lương: "Tôi vậy mà quên mất chính miệng anh nói không cần đứa nhỏ, cho nên đứa nhỏ hẳn cũng không còn tồn tại nữa nhỉ? Đến máu mủ của mình mà cũng giết bỏ, anh đúng là một người máu lạnh vô tình, táng tận lương tâm nhất mà tôi từng biết. Tôi hối hận vì quen biết một người như anh!"
Trần Trung Đức lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải đâu, Nhã Nhã! Em nghe anh giải thích!"
Gã nắm lấy tay cô nài nỉ, nhưng khi tay gã vừa chạm vào tay cô, cô cảm thấy ghê tởm liền hất phăng ra. Gã một câu lại một câu nói yêu cô, không thể sống thiếu cô. Đôi bên cứ giằng co qua lại, tay của cô bị hắn bóp chặt đã muốn đỏ một mảng.
Ngay lúc này, Tề Phong đang từng bước tiến về phía Tần Nhã Linh, khi nhìn thấy Lưu Khánh Đan ào ào chạy tới, bổ nhào về phía hắn thì hắn vội ngăn lại, đỡ lấy cô bé.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của đứa nhỏ, hắn liền lên tiếng hỏi: "Khánh Đan, có chuyện gì mà con lại chạy nhanh như vậy?"
"Chú, cô út... Cô út bị cái chú kia... chú kia..."
Đứa nhỏ vẫn còn nói chưa thông, một phần vì sợ hãi, một phần vì chạy quá nhanh chưa lấy lại nhịp thở.
Hắn cũng không giằng co, càng không chờ đợi được đứa nhỏ nói hết câu, ngẩng đầu lên nhìn về hướng cô đang đứng. Không cần suy nghĩ gì thêm, hắn liền chạy thẳng một mạch về hướng đó, bỏ lại hai đứa nhỏ vẫn còn ngơ ngác ở phía sau.
Nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang nắm chặt lấy tay cô, mà cô đang cố vùng vẫy muốn rút ra, hắn nhất thời máu nóng lên đầu tung nắm đấm về phía người kia, liền sau đó giật phắt tay gã ta ra, ôm lấy cô che chở trong ngực.
Trần Trung Đức trong lúc giằng co với Tần Nhã Linh không kịp trở tay, nên dĩ nhiên lãnh trọn cú đấm đầy phẫn nộ của Tề Phong, khoé miệng rỉ ra một chút máu tươi.
Định thần lại, gã giơ tay lên lau khoé miệng đồng thời đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cặp nam nữ đối diện.
Gã âm thầm đánh giá đối phương. Sau đó không lâu, tròng mắt gã chợt sáng lên vì đã nhận ra người kia là ai.
Gã nhếch khoé miệng, cất giọng đầy khinh miệt: "Em không cần anh là vì đã có người đàn ông khác phải không?"
Nghe lời này, cô nhìn thẳng mặt hắn ta hét lớn: "Trần Trung Đức, anh câm miệng cho tôi!"
Tề Phong lúc này chợt bừng tỉnh. Thì ra người mà hắn muốn biết lâu nay chính là người đang đứng trước mặt hắn. Quả nhiên, lời nói cùng hành động của gã thật đúng như những gì Tần Trọng Hải đã nói.
"Nhã Nhã, em không cần tuyệt tình với anh như vậy?" Gã vẫn là không chịu buông tha.
"Anh nói đủ chưa?" Cô lại hét vào mặt gã.
"Nhã nhã, không cần tức giận vì loại người này."
Cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, Tề Phong ôn nhu cất giọng trấn an, đôi cánh tay vẫn ôm cô không rời như muốn tiếp thêm sức lực cho cô, chỉ sợ cô vì quá tức giận cùng đau lòng mà có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
"A Phong, em không sao!" Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, ánh mắt cùng giọng nói cũng nhu hoà đi rất nhiều.
Nhìn biểu cảm dịu dàng của cô đối với người đàn ông kia, gã nhất thời không kìm được sự ganh ghét. Tròng mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt mình, khoé miệng gã nhếch lên nở nụ cười mỉa mai: "Hắn ta là ai? Là người tình mới của em sao? Hắn biết chúng ta có quan hệ gì sao?"
"Trần Trung Đức!"
Cô lại một lần nữa lớn tiếng hét vào mặt gã. Cô dường như cũng không còn khống chế được cảm xúc của bản thân nữa rồi.
"Nhã Nhã, để anh!"
Tề Phong dịu dàng gọi tên cô, bàn tay đưa tay lên khẽ vỗ về tấm lưng để cho cô bình tĩnh.
Khi thấy cô đã an ổn trở lại, hắn mới đi đến trước mặt Trần Trung Đức, cất giọng bình thản: "Tôi không cần biết anh là ai, càng không cần biết trước đây anh và cô ấy là quan hệ gì, chỉ cần có tôi ở đây, tôi không cho phép bất luận người nào gây tổn thương cho cô ấy, nhất là anh."
"Không quan tâm sao? Nực cười!" Gã ta cười lớn.
"Đúng vậy, tôi không quan tâm, phiền anh không cần xuất hiện trước mặt chúng tôi."
Gã phá lên cười: "Không quan tâm? Anh càng không quan tâm, tôi lại càng muốn nói!"
"Trần Trung Đức, anh đủ chưa!"
Mặc dù được Tề Phong che chở phía sau nhưng lúc này Tần nhã Linh đã không còn nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt gằn từng tia máu, cất giọng đầy phẫn nộ, tựa như con ngựa bị đứt dây cương, cứ thế nhào lên phía trước.
Hắn nhanh chóng kéo cô trở lại, hai tay đưa lên vuốt ve gương mặt non mịn của cô, lại nhìn sâu vào mắt cô, tạo sự tín nhiệm, cất giọng dịu dàng: "Nhã Nhã, tin tưởng anh!"
Cô nhìn hắn thật lâu, trong mắt vẫn là sự do dự cùng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy sự kiên định của hắn, cô không nói gì, khẽ gật đầu thay cho sự đồng ý.
Hắn mỉm cười nhìn cô, sau đó quay lại đối diện với người kia, trên mặt không một tia gợn sóng, bình thản đối diện với gã ta, cất giọng trầm trầm: "Anh rốt cuộc muốn gì?"
Trần Trung Đức đứng một bên nhìn hai người trước mặt tình chàng ý thiếp, trong lòng gã sục sôi một ngọn lửa thiêu đốt tâm can, khiến gã thật muốn tiến lên chia rẽ. Gã không cách nào có thể dửng dưng nhìn người phụ nữ của mình ở trong lòng người đàn ông khác.
"Tôi muốn gì sao?"
Gã lại cười, nhưng nụ cười này dường như có chút chua xót: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi muốn cô ấy trở về bên tôi. Còn anh, tránh xa cô ấy ra một chút."
Tề Phong cười như không cười lên tiếng: "Anh không có mắt nhìn sao? Người nên tránh xa cô ấy chính là anh!"
"Anh không hiểu hay là cố tình không hiểu đây? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh nghe có hiểu không hả?" Gã cất giọng đầy tự mãn.
Tề Phong nhíu mày nhìn gã nở nụ cười đắc ý. Gã rốt cuộc muốn nói điều gì, có lẽ hắn đã đoán ra vài phần.
Người đối diện không lên tiếng, Trần Trung Đức lại tiếp tục: "Anh có biết tôi và cô ấy năm năm trước là quan hệ thế nào hay không? Tôi nghĩ là cô ta còn chưa từng nói với anh có phải không?"
Sự ghen tức làm lu mờ lí trí của gã, gã có lẽ còn không biết bản thân đang nói điều gì.
Hã lại gằn lên: "Cũng phải thôi, cô ta dĩ nhiên không muốn cho ai biết. Còn anh, có phải cũng cho rằng cô ta rất lương thiện có phải hay không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!