Dùng xong bữa tối, Tần Trọng Huy dường như có điều muốn nói cùng Tề Phong nên quay sang nói với hắn: "Cùng bác vào thư phòng nói chuyện một chút đi!"
Tề Phong khẽ nhướn mày, trong lòng hơi động nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn cũng đã đoán được ba cô sẽ truy hỏi về chuyện tối qua, chỉ là lại trực tiếp như vậy khiến hắn cũng có chút đứng ngồi không yên.
"Dạ vâng!" Hắn đối ông gật đầu.
Nhìn về phía Tần Nhã Linh, thấy cô nhíu mày bất an, hắn khẽ cười trao cho cô ánh mắt an tâm, sau đó đứng lên đi theo ông.
Cả cô và hắn đều hiểu, đây là ông có chuyện riêng muốn nói với hắn. Nhưng dù có không muốn cũng phải đồng ý, bởi đó tuy chỉ là một lời mời, nhưng thực chất lại mang hàm ý ra lệnh bắt buộc phải tuân theo, không có quyền từ chối.
Tề Phong đi theo Tần Trọng Huy vào thư phòng. Tuy nói là thư phòng nhưng chính xác là phòng làm việc của vợ chồng ông. Trên giá sách chỉ chứa hoàn toàn là sổ sách và catalogue thời trang các kiểu đầy ắp hai giá ở đối diện bàn làm việc, hoàn toàn không có loại sách vở nào khác.
Mà ngay đằng sau bàn làm việc cũng là một giá sách, nhưng không phải chứa sổ sách mà là album hình, khung hình các kiểu và các loại bằng khen.
Ông đi đến cái giá ấy, lấy xuống một cuốn album rồi đi đến ngồi vào chiếc ghế ở bàn làm việc. Đặt cuốn album xuống bàn, ông chỉ tay vào cái ghế ở đầu bên kia lên tiếng: "Con ngồi xuống đi."
Hắn gật đầu rồi tiến đến ngồi vào. Hai mắt hắn khẽ nheo lại, trầm ngâm nhìn vào cuốn album trước mặt ông, bởi vì bìa của cuốn album chính là tên người phụ nữ của hắn - Tần Nhã Linh.
Nhìn thấy Tề Phong cứ mãi nhìn chằm chằm vào món đồ trước mặt mình, Tần Trọng Huy mỉm cười lên tiếng: "Có muốn xem hay không?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ông nghi hoặc hỏi: "Đây là?"
"Hình từ nhỏ đến lớn của Nhã Nhã." Ông trả lời rồi đưa đến trước mặt hắn: "Con xem đi!"
Hắn không chần chừ liền nhận lấy xoay về trước mặt mình, cẩn thận lật từng trang xem tỉ mỉ, nụ cười trên môi ngày một kéo căng ra.
Nhìn cậu con trai trước mặt đang chăm chú xem ảnh một cách chuyên chú, ông mỉm cười trong lòng, bắt đầu huyên thuyên kể chuyện của con gái.
"Nhã Nhã và chị nó là sinh đôi, tuy bề ngoài giống nhau nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Nhã Nhã từ nhỏ đến lớn đều khiến hai bác rất hài lòng, nhưng lại cũng là đứa khiến cho hai bác lo nhất. Nó sống quá nội tâm, lại ít nói, không thích tiếp xúc với bên ngoài nên bạn bè cũng ít. Ngoài giờ đi học, suốt ngày nó chỉ ru rú ở nhà. Nhiều lúc bác còn cho rằng nó học nhiều quá nên tính tình không được bình thường, nên hay mắng nó học ít thôi. Chẳng bù với chị nó, chẳng chịu học hành tử tế."
Ông chỉ vào những tấm giấy khen kẹp trong cuốn album khi hắn lật đến, nói tiếp: "Đấy, một đứa thì hết giấy khen này đến bằng khen nọ, một đứa thì bói mãi chẳng được một tờ."
Hắn xem hình của cô mà trong lòng cảm thán. Có vẻ như cô không thích chụp hình, đều là chụp cùng gia đình chứ ít khi chụp riêng, hình như điểm này giống hắn thì phải.
Thành tích của cô cũng vô cùng nổi trội. Từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, còn đạt nhiều giải trong các cuộc thi của trường, của thành phố. Lên đại học thành tích cũng vô cùng đáng nể.
Thấy Tề Phong đã lật tới bằng cấp đại học của con gái, ông lên tiếng: "Nó đã không còn đi làm công ty nào nữa nên mấy cái bằng đại học, chứng chỉ của nó, bác đều lưu giữ làm kỷ niệm. Thỉnh thoảng mở ra xem cũng cảm thấy tự hào!" Ông nở nụ cười hạnh phúc.
Sau khi đã xem toàn bộ, hắn ngẩng đầu nhìn ông, không tiếc lời khen ngợi: "Cô ấy mọi mặt đều đáng được người khác ngưỡng mộ!"
Ông gật đầu nở nụ cười miễn cưỡng: "Cũng phải, chỉ tiếc là... bạc phận!"
Tề Phong chợt nhíu mày khi nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của Tần Trọng Huy. Đến lúc này, khi nghe lại cũng chính là câu nói này, hắn có thể khẳng định những lời Trịnh Ân đã nói với hắn là sự thật. Trong lòng hắn dấy lên một ngọn lửa không tên.
Ông nhìn hắn hồi lâu, có lẽ đang suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp. Hắn ít nhiều cũng có thể hiểu được, ông cũng đang dằn vặt mỗi khi nhắc đến chuyện đau lòng này.
"Bác nghe con bé bỏ về nước mà không nói với con lời nào. Ài, trong chuyện tình cảm, nó vốn ngốc nghếch, không biết phân biệt tốt xấu, nặng nhẹ. Con không trách nó chứ?"
Sau khi Tần Nhã Linh về nước không lâu thì Tần Thu Ngọc kể với ông một vài chuyện xảy ra bên ấy. Con bé bỏ đi không nói lời nào khiến cho đưa nhỏ này đau khổ dằn vặt bao nhiêu, xém chút là xảy ra chuyện. Cũng may cuối cùng đều tai qua nạn khỏi.
Hắn lắc đầu: "Con hiểu, cô ấy cũng là vì muốn tốt cho con, suy nghĩ cho con mà không nghĩ cho bản thân mình."
"Tính tình nó là vậy, khi xảy ra bất cứ vấn đề gì, nó luôn tự mình gánh lấy, nhất định không để cho người khác biết, nên phải chịu tổn thương không ít."
Ông nhìn hắn đăm chiêu: "Khi ấy, con nghĩ như thế nào?"
Hắn cất giọng trầm trầm: "Thật sự lúc ấy con rất giận, nhưng mà con lại giận chính bản thân hơn, bởi vì con không thể khiến cô ấy tin tưởng mà nguyện ý ở bên cạnh con. Tình cảm mà con dành cho cô ấy không phải nói một hai câu là có thể biểu đạt, càng không thể vì một hai hiểu lầm mà nói quên là quên, nói bỏ là bỏ. Cho nên sau đó, con... mới tự đày đọa bản thân, mới biết con không thể không có cô ấy!"
Ông nở n cười bất đắc dĩ: "Bác hiểu, con bé làm như vậy thật không nên, chỉ là nó thật sự có lý do để làm như vậy."
Ông thở dài một cái: "Thật ra thì nó trở thành bộ dạng như ngày hôm nay cũng đều do một tay gã bạn trai tồi tệ của nó mà ra. Tuy sự việc cũng đã trôi qua gần một năm rồi nhưng có lẽ nó vẫn còn bóng ma tâm lý nên nó mới khó lòng chấp nhận một người khác."
Hai tay hắn bất giác siết chặt. Tuy đã được Trịnh Ân nói qua nhưng khi phải nghe thêm một lần nữa, hắn vẫn là không tránh khỏi tức giận.
"Bạn trai cô ấy sao?"
Ông cười mỉa mai: "Bây giờ là bạn trai cũ mới phải."
Nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò, ông nói tiếp: "Về sự thật, bác nghĩ cứ để con bé nói cho con thì hơn. Có những vấn đề phải do chính các con giải quyết với nhau. Bác tuy là ba của nó nhưng cũng không thể áp đặt, ép buộc hay thay nó quyết định được. Con hiểu ý bác chứ?"
"Bác ạ, thật ra..." Tề Phong lưỡng lự không biết có nên nói tiếp hay không.
Nhìn ánh mắt khẩn khoản của trưởng bối, hắn hít sâu một hơi rồi mở miệng: "Thật ra khi ở bên Mỹ, con và cô ấy xảy ra một vài chuyện hiểu lầm, mãi đến hôm qua mới gỡ bỏ hoàn toàn. Cũng vì chuyện hiểu lầm ấy mà con và cô ấy đã ký hợp đồng hôn nhân, chúng con hiện tại đã là vợ chồng hợp pháp."
Tần Trọng Huy mắt mở to nhìn người đối diện. Câu nói này không khác gì một quả bom nặng ký rơi xuống đầu ông khiến ông chết lặng, không biết phải phản ứng thế nào.
Thấy ông bất động tại chỗ, hắn lên tiếng gọi: "Bác trai, bác không sao chứ?"
Ông bần thần trả lời: "Chuyện lớn như vậy mà con bé không hó hé nửa lời. Thật sự là không nói được gì mà."
Hắn cười gượng: "Không có sự cho phép của cô ấy, con cũng không dám tự tiện quyết định. Bên phía gia đình con cũng chưa biết. Hôm nay con gặp bác chính là muốn nói với bác chuyện này."