Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
----------------------
- A, chẳng lẽ lão phu ta đoán sai rồi? - Ông già lùn hơi nghiêng đầu.
- Đạo hạnh lại thụt lùi, haiz. - Ông lấy một điếu thuốc ra hút, có vẻ rất thất vọng.
Châu Trạch ổn định lại cảm xúc:
- Thưa ngài, tôi đến đây là muốn hỏi chút chuyện liên quan tới quỷ sai.
- Quỷ sai? - Ông già lùn nhíu mày - Ta nói cậu nghe, thanh niên trai tráng không có việc gì để làm lại đi hỏi chuyện quỷ sai làm cái gì? Đám ngươi kia cũng không phải dễ đối phó như vậy đâu, nếu cậu gặp phải bọn họ thì tốt nhất là trốn đi. Cậu có thân xác, có thể sống sót, đây là cơ duyên lớn, tranh thủ vui vẻ chút đi.
Châu Trạch khẽ nhíu mày. Ông già trước mặt không nhìn ra mình là quỷ sai sao? Với khả năng suy diễn trước đó của ông ấy mà nói, ông tuyệt đối không phải là dạng người không có tài mà thích khoe khoang nhưng lại không hề phát hiện ra thân phận của mình là quỷ sai.
Điều này có nghĩa là tiểu loli kia thực sự chỉ cho mình tạm thời, ngoại trừ cái gọi là "Cổng Địa Ngục" ra thì không hề đưa đồ vật quan trọng nào cho mình ư?
Hứa Thanh Lãng đã từng nói tiểu loli kia đến vội vàng đi cũng vội vàng, không phải là không muốn giao tiếp mà chỉ là cô ấy có chuyện cần đi vội, tạm thời bắt thanh niên như mình làm không công. Có điều lý do cũng rất đơn giản, không phải là mình sẽ không cố tình gây rắc rối hoặc không làm ảnh hưởng tới cô bé khi đang bận làm hay sao?
Có điều, Châu Trạch nhất định phải nắm chắc thân phận này, cuộc sống của hắn đã bị hủy diệt một lần nên lần này hắn nhất định phải hoàn toàn nắm chắc vận mệnh trong tay. Thân phận quỷ sai này chính là lá bùa hộ mệnh tốt nhất để hắn không đến mức trở thành người vô gia cư, lo sợ không thể chịu đựng được cho dù chỉ một ngày.
Châu Trạch xòe bàn tay ra, một ký hiệu hiện ra trước mắt ông già. Lúc này sắc mặt ông ta cứng lại, ngay sau đó hít thở có chút khó khăn, con ngươi dao động rồi bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Ta hiểu rồi, con nhỏ lắm mồm lôi cậu tới.
Ông già lùn chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại quanh đống đất mấy vòng suy nghĩ vấn đề gì đó, Châu Trạch ở bên cạnh cũng không lên tiếng làm phiền ông.
Ông già lại hỏi:
- Cậu hỏi lão phu chuyện quỷ sai là có ý gì?
- Vì trật tự của địa ngục, vì hòa bình của trần gian, tốt nhất là đóng góp chút sức lực của mình.
- À. - Ông già lắc đầu rồi lại gật đầu - Ha ha, lão phu biết cậu muốn gì rồi, cậu đang muốn được thay thế vào vị trí của con nhỏ lắm mồm phải không?
Châu Trạch không phản bác, không phản bác cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.
- Không phải là không có cách, hơn nữa lại còn rất đơn giản. - Ông già do dự nói - Nể tình cậu đêm nay mang cho ta nhiều quà như vậy, ta sẽ nói cho cậu biết.
- Xin nghe.
- Bên trong miếu thờ Khổng Tử đều là thánh nhân, thánh nhân ở trêи, người thường đi dưới đường, quỷ đi cầu Nại Hà, thánh nhân chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấu. Cậu nói xem có đúng vậy không?
- Đúng. - Châu Trạch gật đầu nhẹ.
- Con nhỏ lắm mồm kia cho cậu cái chìa khóa này cũng như là đã cho cậu một nửa thân phận rồi, tuy nhiên bất cứ lúc nào nhỏ ấy cũng có thể lấy lại. - Ông do dự nói - Nhưng chỉ cần cậu vào miếu thờ Khổng Tử, lão phu sẽ tự mình khẩn cầu thánh nhân, cậu ở trước mặt thánh nhân tỏ thái độ quyết tâm một chút. Cậu phải nói mấy lời tốt đẹp, càng hay càng tốt. Chỉ cần một trong các vị thánh nhân gật đầu, thân phận của cậu coi như là đã giữ chắc. Có điều cần phải lưu ý một chút, thánh nhân kiến thức uyên bác, hiểu rõ tất cả mọi thứ. Một khi phát hiện trong lòng cậu có ý đồ xấu hoặc sau này làm ra chuyện gì khác thường thì sẽ bị trừng phạt không chỉ có luật lệ Âm Ti mà còn có cơn giận của thánh nhân.
Vẻ mặt ông ta rất nghiêm túc.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi ư? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Khó lắm. - Ông thở dài - Muốn được thánh nhân coi trọng ban cho cậu thân phận, chỉ có một cách, tạm thời thử cách này xem sao
Châu Trạch gật đầu nói:
- Vậy thì thử xem sao.
Ông già lùn đi đến cửa miếu thờ Khổng Tử, thổi vào bên trong một hơi thì cánh cửa lập tức vang lên tiếng két, dường như then cửa màu đỏ thẫm đã rơi xuống.
- Cậu vào trước đi, vào trong đó cố gắng nói chuyện với thánh nhân, sau đó lão phu sẽ thay cậu thu xếp.
Châu Trạch đẩy cửa ra, nhìn ông già bên cạnh một cái. Hắn thấy ông ta đứng lại đó thật có chút kì lạ, nói:
- Ngài không cùng tôi vào sao?
- Thật xin lỗi, ta chỉ là tay sai dưới trướng của thánh nhân, nếu không có chuyện gì làm sao dám xuất hiện trước mặt thánh nhân, một nửa thân phận cậu là quan viên nên cứ vào trong đi.
Châu Trạch do dự một chút nhưng vẫn mở cửa đi vào. Hai tay ông già nhẹ nhàng đẩy, cửa gỗ khép lại một lần nữa.
- Cố gắng nói chuyện thật tốt với thánh nhân nhé!
Sau đó, ông lại lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, thuốc lá không cần châm mà tự cháy. Hút xong một điếu thuốc, ông ta cười cười, lấy ra cái chiêng trong người rồi dùng sức gõ một cái. Một tiếng chiêng ngân vang, ông già hắng giọng hô to:
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
Ngay sau đó, lại một tiếng chiêng nữa vang lên:
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
Ông già gõ cái chiêng ở trước cửa miếu thờ Khổng Tử, vừa gõ vừa nhảy, có chút giống như nhảy múa kiểu shaman ở Đông Bắc. Dáng người ông thấp bé, nhảy tưng tưng trông thật ngây thơ, đáng yêu.
- Này, cậu cứ tiếp tục hàn huyên thêm với thánh nhân đi, tỏ thái độ tốt chút, lão phu sẽ giúp cậu tấu trình lên trên! - Ông già lùn hắng giọng nói với vào bên trong miếu thờ Khổng Tử.
- Vâng, vất vả cho ngài rồi! - Giọng nói Châu Trạch từ sau bước tường truyền ra.
- Không sao, về sau thỉnh thoảng cậu mang cho ta mấy điếu thuốc là được rồi, lão phu ta cũng không còn con cháu, chẳng có người phụng dưỡng, bây giờ muốn hút một điếu thuốc cũng cảm thấy khó. Bên trong miếu thờ Khổng Tử cũng không thiếu đồ ăn thức uống nhưng là đồ của thánh nhân, dù cho ta mười lá gan cũng không dám đụng đến đâu. Ông cười to - Ha ha ha!
Sau đó tiếp tục vui vẻ gõ lên cái chiêng của mình.
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
“Cheng!"Tiếng chiêng vang lên.
- Trời hanh vật khô, cẩn thân củi lửa!
“Cheng!” Tiếng chiêng lại vang lên.
Âm thành ngày càng trầm hơn.
Cùng lúc đó, cái đầu gậy gỗ được bọc bằng vải trắng bắt đầu thấm đẫm màu máu. Lúc đầu, màu máu chỉ lốm đốm nhưng máu bắt đầu lan ra sau mỗi lần gõ chiêng.
Dần dần nhiều hơn, rõ hơn.
Cuối cùng, mỗi lần gõ chiêng cũng chính là gõ ra một đống máu, nhuộm lên cả y phục của ông, hình tượng ngây thơ chân thành trở nên dữ tợn hơn.
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
"Cheng!" Tiếng chiêng cuối cùng vang lên.
Ông ta nhanh chóng cầm cái chiêng toàn là máu tươi thẳng tay ném vào trong miếu thờ Khổng Tử, đồng thời hô to:
- Thánh nhân mở mắt rồi, tà ma chịu trừng phạt đi!
Hô xong câu này, cả người ông già như bị điện giật. Thân thể ông trở nên mờ đi, thậm chí dần dần tiêu tan. Tuy nhiên ông ta vẫn cười lớn, đồng thời hô lớn:
- Thoải mái nha, bây giờ cậu có thể thoải mái rồi!
- Không thoải mái. - Giọng Châu Trạch từ bên kia bức tường truyền đến.
- Không thoải mái vậy là đúng rồi chàng trai, hôm nay lão phu sẽ dạy dỗ cậu cái gì gọi là thế sự vô thường, lòng người khó đoán! Lòng người khó đoán, huống chi đây là một con quỷ! Lão phu cho dù có phải đánh đổi 60 năm công lao hầu hạ cũng phải mời được thánh nhân đến tiêu diệt ngươi!
- Tôi và ông có thù oán gì sao? - Tiếng Châu Trạch từ bên kia tường vang lên đầy khó hiểu.
- Thù ư? Đương nhiên là có thù! - Ông ta trở nên hoảng hốt nhưng vẫn tiếp tục nói - Lão phu không đi đầu thai, không muốn luân hồi, không muốn sống tiếp!
Ông ta không quản ngày đêm hầu hạ ở miếu thờ Khổng Tử này, hầu hạ những vị này. Vì sao lại như vậy, còn không phải là vì tích chút âm đức cho con cháu hay sao, tích được âm đức thì có con cháu thôi! Bởi vì tổ tiên từng gặp chuyện nên nhân mạch của dòng họ rất ít, vậy nên ông mới phải bất đắc dĩ ở lại nơi này, chỉ cầu mong hương hỏa không bị cắt đứt!
Nhưng một năm trước, dòng dõi của cuối cùng của ông ta, con cháu độc đinh lại mất rồi!
- Ngươi bảo ta rất đáng thương khi 60 năm chỉ để hầu hạ thánh nhân, như vậy có ý nghĩa gì chứ? - Ông ta kêu khóc nói - Mỗi ngày hầu hạ những bức tượng này tưởng ta vui vẻ lắm sao?
- Ha ha ha, ông trời có mắt, hôm đó ở "Tẩy môn” đốt hương, ta chỉ liếc ngươi một cái, cho ngươi mượn điếu thuốc rồi lấy lại. Hôm đó ta không nhìn ra được gì cả. Ngày hôm nay ta phải tính toán với ngươi một chút, khiến ngươi phải trả giá cho việc mình gây ra! Đời con cháu của ta chết yểu có liên quan đến ngươi đó. Ngươi gieo nhân nào gặt quả ấy! Lão phu dùng 60 năm công đức hầu hạ để đổi lấy ngươi bị tiêu tan hồn vía. Ngươi đáng để ta làm vậy!”
- Con cháu kia của ông chết trêи bàn mổ ư? - Châu Trạch đứng phía trong bức tường hỏi.
- Không, không phải chết trêи bàn mổ, nó chết trong một vụ tai nạn xe.
Ông già lùn lau nước mắt nói, mặc dù lúc này thân thể ông đã mờ đi rất nhiều nhưng nước mắt vẫn rất rõ, dường như cũng lấm tấm màu máu.
- Kiếp trước ta lái xe cũng không phải là... - Châu Trạch còn muốn nói kiếp trước mình chết cũng là do tai nạn xe cộ.
- Cái tên khốn khϊế͙p͙ đã say rượu mà còn lái xe đáng lẽ nó phải chết, tuổi thọ của nó đã hết nhưng trêи bàn mổ ngươi lại cứu được nó, giúp nó sống thêm được nửa tháng! Cuối cùng cũng đến lúc nó phải chết, say rượu rồi xảy ra tai nạn thì chết nhưng lại liên lụy tới chắt trai ngoan ngoãn của ta. Ngươi nói xem, đây có phải là nhân quả không? Đây có phải là ngươi tạo nghiệp hay không? Đây có phải là ngươi nợ ta không?
- Mạch não của ngươi quả thật là mạnh mẽ. - Châu Trạch cảm thán nói.
Ông già lùn từ lúc trong trạng thái phấn khích khi bắt đầu báo thù dần dần bình tĩnh lại, chợt phát ra một chuyện cực kì kỳ quái.
Ông đã dùng 60 năm công đức hầu hạ mời một vị thánh nhân bên trong miếu thờ Khổng Tử mở mắt một lần. Căn cứ vào tính cách trước sau như một của những tượng thánh nhân kia, ngày bình thường thì lười nhác vô cùng, chỉ cần trước mặt có quỷ thì lập tức mở mắt, cho dù là quỷ sai chính cống cũng có thể tiêu diệt, huống chi Châu Trạch còn là hàng dởm.
Lúc này Châu Trạch không phải là bị thánh nhân liếc nhìn một cái thì lập tức hồn phi phách tán hay sao, đáng lẽ ra đang phải chịu đựng sự đau đớn vô cùng chứ? Tại sao mỗi lần trả lời mình giọng nói của hắn vẫn bình thường như vậy?
Thật kỳ quái, quá là bất thường!
- Sao ngươi lại không bị gì cả, tại sao lại có thể không bị gì như vậy? - Ông già bỗng nhiên hét lên. Vậy mà chính bản thân ông đã tự tay ném đi 60 năm công đức hầu hạ rồi!
Châu Trạch từ phía sau bức tường đi ra, nhìn ông ta.
Miếu thờ Khổng Tử được tường hình chữ nhật bao xung quanh, trước đó lúc Châu Trạch nói chuyện là đứng ở bên ngoài bức tường khác, cho nên lúc ông già đứng ở cửa chính nghe thì giống như Châu Trạch đang đứng trong miếu trả lời.
Cả người ông già như bị điện giật khi nhìn thấy Châu Trạch xuất hiện bên ngoài miếu thờ, vẻ mặt không thể tin nổi:
- Ngươi làm sao lại có thể ở bên ngoài, sao ngươi ra được?
Châu Trạch chép miệng, nói:
- Ông ở đây lâu như vậy mà không biết nơi này có cửa sau hay sao?
Bạn đang đọc truyện tại Thích Truyện 247