Đích đến của bọn họ là thành phố kế bên, nghỉ ngơi tại một khách sạn. Đường đi không tính là quá xa, đi thẳng ước chừng mất bốn năm giờ đi xe, bất quá bên trung gian còn an bài thêm một địa điểm du lịch khác, cho nên muốn đến được thành phố kế bên cũng phải tầm sáu bảy giờ tối.
Cái gọi là địa điểm ngắm cảnh đơn giản là danh thắng cổ tích, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng Phó Hàn Xuyên lại có hứng thú, Lâm Chi Hạ cũng phá lệ hưng phấn. Cô đem tình huống quẫn bách trên xe vừa rồi quẳng ra sau đầu, đôi mắt chớp chớp, đối với mọi vật đều tràn ngập tò mò.
Cô lôi kéo Phó Hàn Xuyên đi nhìn mỗi nơi một chút, ngón tay đều giao nhau không buông ra.
Nếu là du lịch Thất Tịch, người tới đây không phải tình nhân thì cũng là vợ chồng, bọn họ như hình với bóng cũng không tính là kì quái.
Chẳng qua là tuấn nam mỹ nữ, đi ở trong đám người phá lệ đáng chú ý thôi.
Ở đây có cái ao nhỏ, không có gì bất ngờ khi bị biến thành một hồ ước nguyện. Dưới đáy ao phô bày một tầng màu bạc của tiền xu, liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh.
Lâm Chi Hạ ở bên cạnh ao nhìn một hồi lâu, bộ dáng nóng lòng muốn thử, nhưng mà trên người bọn họ không có tiền lẻ.
Cô lôi kéo cánh tay Phó Hàn Xuyên nói: "Em muốn ăn kem, anh đi mua giùm em một cây, sau đó đổi mấy đồng tiền xu về đi."
Phó Hàn Xuyên nhìn cô nói: "Cùng đi?"
"Em muốn ở chỗ này ước nguyện. Anh đi đi, em chờ anh trở về, sau đó ném xong tiền xu là có thể đi rồi. Nhanh lên, sắp đến thời gian tập hợp rồi." Lâm Chi Hạ có chút vội vàng, còn đẩy đẩy Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên nhìn đến đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, cười đến ý vị thâm trường, cuối cùng vẫn là đáp ứng cô.
Chỗ bán kem ở đây vừa rồi bọn họ vừa đi qua, đường đi có chút xa, Phó Hàn Xuyên người cao chân dài cũng phải đi hơn mười phút. Khi trở về nhìn thấy Lâm Chi Hạ đang đứng ở thành hồ, cúi đầu, chắp tay trước ngực mà cầu nguyện.
Anh dừng bước chân, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Lâm Chi Hạ ước xong, vừa mở mắt ra liền thấy được Phó Hàn Xuyên, cô hướng anh vẫy vẫy tay, trên khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu đến đỏ lên, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời.
Cô cầm lấy tiền xu từ trong tay Phó Hàn Xuyên, thời điểm ném vào trong ao nước phát ra một thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Phó Hàn Xuyên đem tay Lâm Chi Hạ vừa buông ra bắt lấy trở về, mười ngón tay đan xen, hướng bãi đỗ xe đi đến.
Lâm Chi Hạ ngoan ngoãn để cho anh nắm: "Tại sao anh không hỏi em ước nguyện điều gì?"
"Em sẽ nói ra sao?"
"Đương nhiên là không rồi. Nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa."
"Vậy tại sao còn muốn anh hỏi?"
Lâm Chi Hạ bị Phó Hàn Xuyên hỏi như vậy nhưng lại cảm thấy anh hỏi có lý, rồi cô đột nhiên nhớ tới: "Kem của em đâu?"
"Em còn có thể ăn kem?" Phó Hàn Xuyên nhướng mày, lại hướng đến hạ thân của cô mà nhìn: "Không khó chịu?"
Lâm Chi Hạ nhận thấy được ánh mắt của anh, cô lập tức khẩn trương liếc nhìn xung quanh, thấy không có người mới yên tâm nhỏ giọng nhói: "Cũng không phải khó chịu. Chính là… Chính là rất kì quái…"
Tiểu huyệt bị một đồ vật làm tắc, làm sao có thể không kì quái.
Trứng rung tuy không hoạt động nhưng mỗi lần bước chân đi, vật nhỏ kia đều ở âm đ*o trái phải mà cọ xát, chốc lát hướng lên, một hồi lại xuống, động đến loạn xạ cả lên.
Lâm Chi Hạ theo bản năng sợ hãi, luôn kẹo chặt tiểu huyệt lại, dùng sức kẹp chặt. Nhưng nhờ vậy, trứng rung ngược lại bị hút vào càng sâu, tiểu huyệt càng ngày càng mẫn cảm, lại không thể không thả lỏng.
Cứ như vậy một chút kẹp chặt, một chút thả lỏng, tới tới lui lui mà lộng, muốn không chú ý đến là điều không thể.
Cho nên lúc ước nguyện bên bờ ao, Lâm Chi Hạ mới không muốn đi nhiều, thế nhưng lại sinh ra lá gan lớn sai sử Phó Hàn Xuyên làm chân chạy vặt.
Phó Hàn Xuyên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô, nhưng nhất định phải hỏi đến cùng: "Tại sao lại kỳ quái? Em thấy ngứa hay đau?"
"Không phải…" Lâm Chi Hạ lắc đầu, cau mày: "Là em nói không rõ, dù sao cũng không có việc gì, chờ tới giờ liền lên xe."
Phó Hàn Xuyên lại không thể chấp nhận cách nói không rõ ràng như vậy, anh nhìn một vòng, nhìn thấy toilet ở xa xa, liền lôi kéo tay Lâm Chi Hạ đi qua.
Đi tới trước cửa toilet, anh cũng không buông tay, lập tức đem người kéo vào toilet nam bên kia.
"A--"
Lâm Chi Hạ sợ tới mức thét chói tai, hoang mang rối loạn che miệng lại.
Bởi vì đang là thời gian làm việc, khu du lịch không nhiều người lắm, toilet cũng không có ai. Mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm Chi Hạ liền bị kéo rồi đẩy mạnh vào một gian phòng.
Phó Hàn Xuyên đem nắp bồn cầu hạ xuống, ngồi lên trên, đem hai chân mở ra, thân hình cao lớn vô hình trung tản ra một cỗ khí thế, đem Lâm Chi Hạ gắt gao giam cầm ở trong đó.
"Em đem quần cởi ra." Anh lạnh giọng ra lệnh, dù cho tóc mái rũ xuống, mắt đen đeo kính cũng không che được lệ khí trong mắt anh.
Vừa rồi dưới ánh mặt trời hết thẩy phảng phất đều là ảo giác, Phó Hàn Xuyên trước mắt mới là Phó Hàn Xuyên chân chính, người cũng như tên.
Lâm Chi Hạ sợ bị người phát hiện trong toilet nam thế nhưng lại có phụ nữ, hạ giọng, sợ hãi mà cầu tình thay mình: "Sẽ có người tiến vào."
"Em cởi quần ra để anh nhìn một chút. Chỉ là kiểm tra mà thôi, sẽ không làm gì khác."
Phó Hàn Xuyên hứa hẹn Lâm Chi Hạ mới chịu tin tưởng, đôi tay cởi nút quần jean.
Nhưng là ngón tay cô run rẩy lợi hại, thử rất nhiều lần nhưng cũng không cởi được.
Phó Hàn Xuyên nặng nề thở dài, không thể không duỗi tay hỗ trợ, cởi bỏ nút, lôi kéo quần đi xuốn. Quần jean theo đường cong yêu kiều cởi xuống, dừng lại ở vị trí cách đùi 10cm, mông cùng giữa háng đều lộ ra, chúng bị quần lót ren trắng kề sát.
Phó Hàn Xuyên ngay sau đó muốn cởi quần lót của cô, nhưng mà chỉ mới nhìn thoáng qua, giữa mày anh lập tức nhíu chặt, tuấn nhan trở nên tức giận mờ mịt.
- ---------------------------------
Nguyện vọng nhỏ của Lâm Chi Hạ: Hy vọng Phó Hàn Xuyên mỗi ngày đều có thể ôn nhu giống hôm nay.
Lâm Chi Hạ: Tôi hối hận, căn bản đều là giả, hu hu hu...
- --------------------------------
Happy New Year 🎉🎉🎉
Chúc các cô đang đọc dòng chữ này năm mới vui vẻ, mọi điều suôn sẻ, sẽ ngày càng xinh đẹp, hạnh phúc và thành công hơn trong công việc cũng như cuộc sống nhaa 🥳🥳🥳