Bắc Thành đầu thu, tựa như vẫn chưa kịp hạ nhiệt, mấy ngày nay đều vô cùng nóng bức,ánh nắng xuyên qua hàng cây bên đường, cành lá chập chờn loang lổ rơi xuống mặt đất.
Cửa sổ thủy tinh đem cái nóng bên ngoài ngăn cách, nhiệt độ trong xe mát mẻ, Yến bảo mặc đồng phục mẫu giáo lộ ra cánh tay đôi chân nhỏ trắng nõn mượt mà.
Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phó Ngàn Tư nhấn mạnh: "Mẹ ơi, mẹ có nhớ đã hứa với Yến bảo gì không?!"
Thứ sáu tuần này, trường mẫu giáo sẽ tổ chức cho các bạn nhỏ trong trường đi Quảng Tây du lịch mùa thu.
Quảng Tây từ xưa đến nay nổi tiếng có nhiều cảnh đẹp, là điểm tham quan nổi tiếng để ngắm lá phong đỏ trên cả nước.
Những năm gần đây khu thắng cảnh càng ngày càng phát triển, dưới chân núi đã sửa sang lại thành một con đường mòn đi bộ, hai bên trồng cây phong, lúc này trời sang thu, vừa vặn chính là thời điểm ngắm cảnh tốt nhất.
Bởi vì Quảng Tây rất xa, cho nên những người bạn nhỏ phải mang theo cơm trưa.
Cách đây một thời gian, Phó Ngàn Tư có dẫn cả hai về nhà chính và gặp được chị họ đang chuẩn bị cơm trưa cho Tiểu Cách, Yến bảo đang ôm cổ Phó Ngàn Tư,ngay khi nhìn thấy, đôi mắt nhỏ của cậu lập tức phát sáng: "Mẹ ơi, Yến bảo muốn cái đó!"
Ngón tay út ngắn ngủi của cậu chỉ chỉ trên bàn.
Đó là một quả trứng được rán thành hình trái tim tình yêu, ở giữa trái tim được vẽ bằng tương cà ở giữa.
Phó Ngàn Tư giải thích: "Đây là cơm trưa của chị tiểu Cách, hôm nay chị ấy sẽ đi du lịch mùa thu."
"Yến bảo cũng muốn cơm trưa!" Nói xong còn lôi kéo em gái:" Ninh Bảo cũng muốn!"
Ninh Bảo đang nắm lấy tay áo Phó Ngàn Tư, bé cũng rất nghiêm túc gật đầu.
Phó Ngàn Tư trầm tư một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Cái này thì có gì khó, ngày hai đứa đi ra ngoài du lịch mùa thu, mẹ cũng sẽ chuẩn bị cho cả hai bữa cơm tình yêu."
Sau đó ngày Yến bảo và Ninh bảo đi du lịch mùa thu rất nhanh thì đến, Yến bảo ở phương diện này trí nhớ vô cùng tốt, kể từ khi biết mình sắp được đi chơi mùa thu, mỗi ngày cậu đều nhắc nhở Phó Ngàn Tư 800 lần.
Phó Ngàn Tư buồn cười xoa đầu cậu: "Mẹ nhớ rồi."
Yến bảo cười vui vẻ: "Chỉ còn có ba ngày mà thôi!"
Sau đó lại nghiêm túc: "Mẹ, ba ngày rất nhanh, qua hôm nay rồi sẽ đến mai, mẹ phải nhanh chóng chuẩn bị nha."
Phó Ngàn Tư hừ một tiếng, đưa tay ra nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu: "Con là nhất rồi?"1
- -
Trường mẫu giáo tan học rất sớm, chưa đến bốn giờ, Phó Ngàn Tư đã mang cả hai về đến nhà.
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cả hai, cô nhanh chóng bắt tay vào bếp.
Dì Trương đã sớm chờ ở đây, vừa thấy cô tới, bà mỉm cười hiền hậu: "Phu nhân, chúng ta bắt đầu ngay sao?"
Phó Ngàn Tư gật đầu.
Mặc dù tâm lý sớm đã rất coi thường chuyện "nấu nướng", nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, cô không dám bắt tay vào việc nấu ăn cho Ninh bảo và Yến bảo khi chính mình chưa từng thực hành trước đó, nếu nhìn xấu xí, ăn không ngon thì quả thật rất mất mặt.
Phó Ngàn Tư buộc tóc, nhận lấy tạp dề dì Trương đưa qua, một bên làm một bên hỏi: "Xúc xích nhỏ đâu?"
“Đây, mọi thứ đã chuẩn bị xong.” Dì Trương đưa những nguyên liệu cần thiết qua cho cô.
Phó Ngàn Tư nhìn những nguyên liệu nấu ăn, đột nhiên có cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu là đúng.
Trong nhà bình thường đều có mời đầu bếp riêng nhưng bởi vì Phó Ngàn Tư đã hứa là sẽ làm, mà món ăn cũng đơn giản, chỉ cần học theo dì Trương là được.
Nội dung trong hộp cơm của cả hai giống nhau, cơm nắm, xúc xích Đức, tôm bóc vỏ, cà rốt thịt viên cùng với trứng cuộn, và thêm một bông cải xanh, nấm đông cô thái sợi và đậu Hà Lan.
Không cùng một tạo hình, Kỷ Yến muốn Spider-Man, Kỷ Ninh thì muốn ốc sên nhỏ -- Gần đây con bé có đọc một cuốn sách ảnh về ốc sên mẹ và một con ốc sên nhỏ, sau đó mỗi đêm đều nói mớ luôn miệng nhắc đến chú ốc sên đó.
Vì cả hai còn rất nhỏ, không ăn được đồ trộn với quá nhiều gia vị nên công đoạn nấu các nguyên liệu này cũng vô cùng đơn giản, căn bản là chỉ cần "luộc chín tất cả mọi thứ" mà ngay cả người mới vào bếp như Phó Ngàn Tư dưới sự chỉ đạo của dì Trương cũng đã kiểm soát được ngọn lửa một cách hoàn hảo.
Khó khăn nhất chắc là công đoạn tạo hình, cắt rong biển gần như là lấy tất cả sự kiên trì cả đời này của Phó Ngàn Tư ra mà làm.
May mắn rong biển và rau không giống như thịt, không có cái loại nhơm nhớp dinh dính, hoàn toàn có thể tiếp thu.
Sau khi làm xong, Phó Ngàn Tư nếm thử một miếng, vị nhạt hơn đối với người lớn nhưng lại rất vừa miệng đối với trẻ nhỏ.
Nói chung, muốn có nhan sắc thì có nhan sắc, muốn có khẩu vị thì có khẩu vị, nói chung là rất rất hoàn mỹ.
Thứ sáu cứ làm theo các bước của ngày hôm nay thì sẽ không có sai lầm nào xảy ra.
Đang lúc dì Trương chuẩn bị bữa tối, Phó Ngàn Tư đưa tay cởi tạp dề, chuẩn bị di chuyển ra khỏi phòng bếp, đột nhiên chợt nhớ ra điều gì đó: "Dì Trương, hay là...."
- -
Gần sáu giờ, Kỷ Hàn Trình cuối cùng cũng tan tầm về đến nhà.
Kể từ khi tiếp quản vị trí thừa kế, xã giao chưa bao giờ là ít đi nhưng trên cơ bản mỗi ngày anh đều biết dành ra thời gian về nhà ăn cơm tối, sau khi ăn xong, một nhà bốn người sẽ cùng đi tản bộ hoặc là đi dạo siêu thị.
Ninh bảo với Yến bảo từ sớm đã ngồi trong phòng khách, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy tới ôm Kỷ Hàn Trình.
Ngày nào cũng vậy, so với Ninh bảo, Yến bảo là người kiên trì nhất, vừa nhìn thấy Kỷ Hàn Trình, cái miệng nhỏ của cậu liền nói không ngừng, nói những điều xảy ra ở trong trường cho bố nghe.
Kỷ Hàn Trình một tay ôm Yến bảo, một tay nắm lấy tay Ninh Bảo đi tới bên ghế sô pha.
Anh nới lỏng cà vạt, cởi áo vest ngoài, hỏi cả hai: “Mẹ đâu?”
Vừa rồi đi ngang qua vườn hoa cùng nhà bếp cũng không thấy Phó Ngàn Tư.
Ninh Bảo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mẹ đang thay quần áo trên lầu"
Phó Ngàn Tư ở nhà, mặc dù không gặp người ngoài, nhưng vẫn thích thu dọn bản thân cho thật đẹp đẽ, thậm chí nếu trên quần áo có một chút nếp nhăn, cô cũng muốn đi đổi.
Kỷ Hàn Trình nghe vậy thì khẽ cười: "Vậy chúng ta ở đây chờ mẹ một chút."
Nói là đợi nhưng cũng không đợi quá lâu, qua 5 10 phút Phó Ngàn Tư đã đi xuống.
Cô thay một chiếc váy màu hồng khói có đai liền tôn lên vòng eo nhỏ.
Đi tới gần, Kỷ Hàn Trình còn ngửi được mùi nước hoa xen lẫn với hương hoa hồng trên người cô lúc này.
"Đêm nay có việc?" Anh nắm tay cô đi đến bàn ăn.
"Không có." Phó Ngàn Tư lắc đầu nhìn anh.
Vừa nói chuyện, một nhà bốn người đã đến bàn ăn. Từ khi có Kỷ Yến và Kỷ Ninh, trên bàn ăn cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Kỷ Hàn Trình từ sớm đã nghiêm khắc dạy cả hai quy tắc trên bàn ăn "Ăn không nói, ngủ không nói", lúc này cả hai đều ngoan ngoãn nắm muỗng nhỏ ăn từng ngụm từng ngụm.
Kỷ Hàn Trình liếc mắt nhìn những món ăn trên bàn,anh hơi dừng hai giây, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Phó Ngàn Tư.
Phó Ngàn Tư cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, nhưng cô chính là giả bộ không biết, giả vờ nghiêm túc ăn cơm giống như Kỷ Yến và Kỷ Ninh.
Nếu cô không muốn nói, Kỷ Hàn Trình cũng sẽ không vạch trần.
Anh lặng lẽ kẹp một miếng rồi cho vào miệng.
Lợi dụng lúc anh không chú ý,Phó Ngàn Tư lặng lẽ nghiêng đầu quan sát phản ứng của anh.
Nhưng đáng tiếc là nét mặt đó không hề thay đổi, không thể khiến người ta suy đoán được là món đó ăn ngon hay không ngon.
Kỷ Hàn Trình nuốt từ từ và kẹp thêm một miếng khác.
Phó Ngàn Tư cảm thấy có chút vui vẻ, cô ho nhẹ một tiếng: "Ăn ngon không?"
Kỷ Hàn Trình ngừng lại, "Ừ" một tiếng,anh đặt một miếng vào bát của cô: "Nếm thử."
Thời điểm Phó Ngàn Tư làm xong đồ ăn cũng đã gần sát giờ Kỷ Hàn Trình trở về, nhanh chóng rời đi và không kịp nếm thử.
Lúc này nhìn đồ ăn trong bát, không biết như thế nào cô lại cảm thấy nó rất ngon.
Vì vậy gắp lên, ăn một miếng.
...... Vì sự có mặt của Ninh bảo và Yến bảo cho nên cô không có nhổ ra tại chỗ.
Cẩu Kỷ chính là cố ý.
Cố ý để cô sập bẫy.
- -
Sau khi kết hôn, Phó Ngàn Tư được Kỷ Hàn Trình chiều chuộng càng ngày càng lười, ngay cả tóc cũng không tự mình thổi, sau khi tắm xong, như thường lệ,cô bắt đầu tận hưởng dịch vụ thổi tóc độc quyền đến từ Kỷ Hàn Trình.
Sau khi thổi khô, cả người cũng thơm tho mềm mại.
Trong nhà nhiệt độ vừa phải, Kỷ Hàn Trình lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, ống tay áo lật để lộ ra cổ tay gầy, Phó Ngàn Tư giúp anh tháo đồng hồ đeo tay, sau đó ngồi ở đùi anh, thuận miệng gọi: "Kỷ Hàn Trình."
Tay cô bắt đầu không yên phận, bởi vì anh vẫn còn chưa đi tắm, nắm lấy tay cô, anh thấp giọng hỏi: "Hôm nay xuống bếp?"
Phó Ngàn Tư biết không thể giấu được chuyện đó với anh.
"Làm sao vậy, chỉ là xuống bếp nấu ăn mà thôi" Cô cố ý hạ thấp giọng như thể bản thân cô là một người phụ nữ đoan trang, hiền thục "Nếu em biết rồi sau này sẽ xuống bếp nấu cho anh ăn nhiều hơn."
Kỷ Hàn Trình khẽ bật cười, anh "Ừ" một tiếng.
Những ngón tay mảnh khảnh và mạnh mẽ của anh đan vào các ngón tay cô, dường như đang cố ý xoa xoa đầu ngón tay cô rồi kiểm tra.
Phó Ngàn Tư ở trên người anh ngồi dậy: "Không có cắt trúng tay, anh nhìn xem."
Dừng một chút, lại bắt đầu đắc ý: "Cũng không phải giống như trong tiểu thuyết, mỗi lần nấu ăn đều sẽ bị cắt trúng tay, nhìn xem,có phải anh cũng cảm thấy em quá thiên tài?"
"Nhưng em nấu ăn không có bỏ muối." Kỷ Hàn Trình từ tốn đưa ra lời nhận xét.
Phó Ngàn Tư: "......"
Tuy rằng cô đã nếm thử món ăn đó, trong lòng cũng biết, nhưng đó là lời một người đàn ông nên nói ra hay sao?
Không khen mà còn chê tài nấu nướng của cô nữa chứ?
Ban nãy ở trên bàn ăn anh không nói một chữ, cô còn tưởng anh đang lặng lẽ bao dung mình.
"Không có bỏ muối tại sao anh lại ăn nhiều như vậy." Phó Ngàn Tư rất không vui "Hơn nữa...!"
Dừng một chút: " có thể là muối chưa tan."
Cho nên có chỗ rất mặn, nhưng có chỗ cũng rất nhạt.
Kỷ Hàn Trình hôn cô một cái: "Không sao, có thể vui vẻ chịu đựng."
Phó Ngàn Tư có chút đắc ý: "Vậy sao? Vậy sau này mỗi ngày em đều chỉ xào rau cho anh ăn thôi nhé ."
Anh cười nhạt: "Ừ."
"Kỷ Hàn Trình," Phó Ngàn Tư nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy nguy hiểm "Anh nên cổ vũ em học nấu ăn từ giờ thì hơn, nếu em không làm tốt, sau này mỗi ngày, người chịu khổ chỉ có anh mà thôi."
Kỷ Hàn Trình biết cô thật sự sẽ cố gắng học,nhưng vấn đề quan trọng ở đây là mỗi lần vào bếp, chỉ cần liên quan đến thịt cá cô đều không muốn xử lý, chỉ biết làm một vài món như xào rau xanh hoặc trộn xà lách.
Hơn nữa sau khi dùng xong nhà bếp, cô còn cố ý dùng nước hoa để che đậy.
"Em muốn ăn cái gì anh sẽ tự tay làm cho em" Kỷ Hàn Trình hôn lên má cô "Đừng làm những gì em không thích.”
Phó Ngàn Tư nghe xong đặc biệt vui vẻ: "Em mới không cần, anh sẽ nuôi em thành một chú heo béo mất."
Hongngocpham5256 cô nhắc tuii ra chương mà sao tuii không thấy cô vậy cà ☺️ Trong khi chờ chương mới, qua Vây Tích đọc xã chét đi mọi người, ngía lại cái văn án chút nhá 🤗1
Văn án:
Côn Tế đẩy Hứa Khuynh Tích vào tường một cách mạnh bạo.
Tay phải cô dùng sức bóp chặt lấy cằm anh chuẩn bị hôn lên thì đột ngột dừng lại.....
Chuyển tay rồi bóp chặt lấy cổ anh, hơi thở nóng rực bên gáy Hứa Khuynh Tích, đôi môi đỏ chậm rãi phun ra hai chữ vô cùng tàn nhẫn: "Thật bẩn."
*
Cô gái cô độc vừa thô bạo vừa có chút biến thái × Chàng trai lạnh lùng luôn luôn thích im lặng
*
Hứa Khuynh Tích: "Nhìn cô ấy nhỏ nhắn, cứng rắn lại chút yếu ớt, nhưng tôi biết, Côn Tế là ngoại lệ,là duy nhất và cũng là chiếc xương sườn nắm giữ sinh mạng đời này của tôi."
Côn Tế: "Trên đời này ai cũng biết, đúng cùng đúng ở bên nhau chính là đúng, nhưng bạn biết không? Sai cùng sai ở bên nhau cũng là đúng."
*
Nữ chính có vấn đề về bạo lực và khuynh hướng trầm cảm × Nam chính có dã tâm, có cơ bụng nhưng lại trầm mặc ít lời có chút chút tàn bạo
*
Xin mọi người đừng ghét cô ấy,tính cách con người luôn do hoàn cảnh sinh ra,sẽ thay đổi,sẽ trưởng thành.
Đừng suy nghĩ quá nhiều, bởi vì thứ cô ấy muốn,luôn luôn rất đơn giản.
Ngược thân nhẹ + Hướng tăm tối + Hướng cố chấp + Hướng giam cầm + hướng thuần hóa
【sc,he】
1v1