Hôm sau, mặt trời lên cao, ánh dương rực rỡ.
Phó Ngàn Tư mở mắt, sững sờ ba phút,ánh mắt gần như đen lại.
Cái gì mà đến Cục Cảnh Sát rước cô trở về, sau đó cả đêm đòi cả vốn lẫn lãi?
Hơn nữa, cũng không phải là do cô ấy chủ động muốn anh tới đón!1
Quả nhiên cho dù cẩu Kỷ có giả vờ ôn nhu nhiều đến đâu, cũng không thể thay đổi bản chất biến thái của mình.
Thậm chí khác với vẻ ngoài lạnh lùng, Kỷ Hàn Trình lúc ngủ còn rất thích ôm cô vào lòng, để cô ngủ một giấc,sau đó mỗi khi thức dậy xung quanh đều là hơi thở mát lạnh của anh ta mà trước đó sớm đã rời giường từ lâu.
Thật sự không thể hiểu được, rõ ràng giường của họ là một cái giường lớn có thể chứa được sáu bảy người, nhưng không biết vì cái gì một hai phải chung một chỗ?
Phó Ngàn Tư ở trong lòng liệt kê một số tội trạng Kỷ Hàn Trình làm ra mấy ngày nay, căm giận suy nghĩ một lát, lúc này mới xốc chăn lên đi vào phòng tắm.
Lúc đi ngang qua tấm gương đặt ngay phòng để quần áo, Phó Ngàn Tư dừng lại kiểm tra, cuối cùng đi đến kết luận, nếu muốn che lấp được tất cả các dấu hôn, cô ấy chỉ có một lựa chọn là mặc áo kín cổ.
Hiện tại đang là mùa hè, như thế này là tính không cho cô ấy ra ngoài gặp người khác?
Đi vào phòng tắm nhìn thấy lọ tinh dầu hoa hồng đặt bên cạnh thành bồn, vô cùng tức giận mà thuận tay cho nó vào lãnh cung sau đó thay bằng lọ muối tắm tinh dầu.
Một bên tắm, một bên trò chuyện cùng Lương Khấu.
"Ô ô ô không biết tối hôm qua người nào nhàn rỗi đem video đánh nhau trong quán bar chia sẻ cho bố tớ. Hiện tại sau khi ăn mắng một trận, còn bị cấm túc ở nhà."
Mặc dù cô ấy đang than phiền nhưng bất quá giọng nói rất có tinh thần,không giống như trạng thái ngày hôm qua làm cô có chút yên lòng.
Vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt ra sau tai: "Nhưng đó không phải là lỗi của hai người. Đó là do người đàn ông kia mượn rượu càn quấy"
"Không phải, vốn dĩ ban đầu bố tớ luôn chê anh tớ không làm việc đàng hoàng cho nên mới nhân cơ hội này giáo huấn luôn cả hai người bọn tớ." Lương Khấu từ nhỏ đến lớn không biết đã bị nhốt ở nhà bao nhiêu lần cho nên mới rất bình thản "Nói là cấm túc một tuần nhưng có vẻ lần này không giống vậy, aiz, bất quá đến lúc đó tớ lại cầu xin anh cả giúp đỡ."
Nhắc đến anh cả, Lương Khấu đột nhiên vô cùng tự tin.
Thay vì nói Lương Tử Kỳ là anh ba của cô ấy,nói cả hai là bạn tốt thì có vẻ giống hơn, cùng nhau ra ngoài lêu lỏng, cùng nhau vui vẻ và tâm sự tất cả mọi chuyện thì Lương Tử An chắc chắn sẽ là kiểu anh trai mà mọi người hằng mong ước. Ôn nhu lại rất đáng tin cậy, ngày thường không quản bọn họ đi đâu và làm gì nhưng đến thời khắc mấu chốt lại có thể chống lưng cho hai anh em bọn họ.
Anh cả là nhất, cho nên không có việc gì là không làm được.
Nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy về phía mình nhất định sẽ không thành vấn đề, ngược lại Phó Ngàn Tư thì khác: "Cậu thì sao, gần đây cậu và Tứ ca, hai người ở chung có hòa thuận không?"
Phó Ngàn Tư quả thật đối với Kỷ Hàn Trình có rất nhiều ý kiến, ngay cả khi nhìn thấy cái tốt của anh ấy, cô cũng tuyệt đối không muốn thừa nhận.
Vì thế, lạnh lùng đánh giá: "Ừm, giống nhau, không có vấn đề gì."
"Aiz, xem ra liên hôn cũng không tốt đẹp gì như trong tiểu thuyết miêu tả " Lương Khấu thở dài "Vậy chuyện ngày hôm qua có bị bại lộ không? Ai là người đưa cậu về nhà?"
Phó Ngàn Tư: "Anh ấy tới đón."
Chính cô cũng cảm thấy lời này giống như đang tự vả mặt mình.
Lương Khấu: "......???"
Cái này mà gọi là "Giống nhau"?
Quỷ mới tin cậu.
- -
Sau chuyện ở Cục Cảnh Sát, Phó Ngàn Tư cũng trở nên an phận hơn, tạm thời không dám đại bàng giương cánh.
Phần lớn thời gian đều ở nhà,sau đó dành ra một hoặc hai giờ vẽ phác thảo, xem phim hoặc thư giãn trong spa.
Thậm chí một ngày nọ, trong lúc buồn chán, cô ấy còn nghiên cứu đến vần đề trồng hoa.
Có lần Kỷ Hàn Trình bất chợt trở về và thấy cô đang nghiêm túc lật sách bên cạnh hồ nước.
Diện mạo Phó Ngàn Tư vốn dĩ rất xinh đẹp,lại nói tính tình cũng tự do bay lượn cho nên hầu hết các loài hoa và cây yêu thích của cô ấy đều là những giống cây nhiệt đới tự do sinh trưởng.
Chẳng qua, khí hậu ở Bắc Thành khó đáp ứng được yêu cầu sinh trưởng bắt buộc của những giống cây nhiệt đới.
Phó Ngàn Tư cũng biết điều này nên chỉ xem qua chứ không đem nó quá đặt vào lòng.
Đang định lật qua một trang, đột nhiên trang đó bị ai đó nhẹ nhàng ấn xuống, một hơi thở nhẹ nhàng quen thuộc bất ngờ xông tới.
Đang là giữa mùa hè, ban ngày lại nắng rất gay gắt, lúc chiếu xuống mặt hồ còn đặc biệt sáng lấp lánh.
Phó Ngàn Tư nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền được nạm kim cương màu xanh lam trên cổ tay người đàn ông sau đó, cô dời mắt nhìn những ngón tay thon dài mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng, ở trên trang sách còn tạo ra một cái bóng mờ mờ ảo ảo.
Không thể không nói, sau khi kết hôn, tư tưởng Phó Ngàn Tư dường như đã thay đổi rất nhiều.
Lần trước gặp lại ở quán bar, cô nhìn thấy bàn tay của Kỷ Hàn Trình, nhiều lắm chỉ là "đẹp như một tác phẩm nghệ thuật".
Và bây giờ, ngay khi cô nhìn thấy những ngón tay thon dài mảnh khảnh xinh đẹp kia, trong đầu nhất thời có một suy nghĩ không hợp với tuổi vị thành niên.
Căn bản không thể tự mình khống chế được.
Đương nhiên, về phương diện khác mà nói cũng không thể trách cô ấy có suy nghĩ xấu xa, bởi vì những ký ức đó còn rất mới và rất sâu, và chúng chỉ vừa mới xảy ra vào đêm qua.
Biệt thự được trang bị hệ thống Sanheng mới nhất, do đó cho dù Bắc Thành có rơi vào thời điểm nào thì nhiệt độ, độ ẩm và dưỡng khí trong nhà đều luôn duy trì ở mức độ ổn định và dễ chịu nhất có thể.
--- Sanheng:Hệ thống điện tự động hóa-----Kỷ Hàn Trình di chuyển ngón tay sau đó đút vào túi quần, đạm bạc nói: "Nếu em thích chúng, chúng ta có thể thảo luận việc trồng nó ở sân viên phía sau nhà chúng ta."
Phó Ngàn Tư miễn cưỡng dọn sạch rác trong đầu, cô hỏi: "Anh cảm thấy nó sẽ sống sao?"
Mặc dù khi còn đi học cô không phải là học bá nhưng đối với kiến thức địa lý cơ bản cô vẫn là nắm được một ít.
Kỷ Hàn Trình "Ừm" một tiếng: "Có thể."
Phó Ngàn Tư còn muốn hỏi lại, điện thoại di động đã bất ngờ vang lên, anh ra hiệu cho cô đợi một lúc, không biết là cố ý hay vô tình, anh nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào tóc cô.
Người ở đầu dây bên kia đang báo cáo chuyện công ty, Kỷ Hàn Trình im lặng lắng nghe và thỉnh thoảng nói một hai câu.
Phó Ngàn Tư bị động tác sờ đầu cực kỳ tự nhiên của anh làm cho sợ hãi, vì để đánh lạc hướng sự chú ý, cô bắt đầu nghiêm túc viết ra số lượng tất cả các loài cây và hoa mà cô muốn trồng và chăm sóc.
- -
Qua mấy ngày, Phó Ngàn Tư mới biết được Kỷ Hàn Trình tính toán tạo ra một nhà kính ở hậu viện phía sau căn biệt thự của họ.
Nghe thì có vẻ không hấp dẫn nhưng khi nhà thiết kế đến để thảo luận về các chi tiết và thực hiện các bản dựng hình cho cô xem trước, Phó Ngàn Tư lúc này mới ẩn ẩn sản sinh một loại chờ mong.
Ngày hoàn công đã là vào cuối mùa hè, diện tích hơn 200 mét vuông, cao khoảng sáu bảy mét, dưới ánh mặt trời,tòa nhà lấp lánh rực rỡ.
Bên trong cây lá xuất hiện ở khắp mọi ngóc ngách, nhiều loại cỏ cây mọc đan xen lên nhau, đủ màu sắc và nhiều loại hình, thật sự tạo ra một khu rừng nhiệt đới sặc sỡ và tràn đầy sức sống.
Phó Ngàn Tư điều chỉnh góc độ,sau đó cô chụp một bức ảnh đăng trên vòng tròn bạn bè.
Ngay lập tức, Lương Khấu và Lương Tử Kỳ phát tin nhắn đi qua, nói rằng nhất định phải lập tức qua đó nhìn xem mới được.
Đừng nhìn vào bộ dáng Lương Tử Kỳ mà đánh giá anh ấy là người không biết làm việc đàng hoàng, anh ấy từng tốt nghiệp một trường đại học vô cùng có danh tiếng với chuyên ngành thiết kế cảnh quan nhưng qua nhiều năm, năng lực thiết kế của anh ấy đã sớm biến mất không còn thấy tăm hơi, nhưng may là mức độ thưởng thức vẫn còn duy trì khá tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra được toàn bộ thiết kế trong nhà kính này là kiệt tác của nhà thiết kế nổi tiếng nào.
Toàn bộ nhà kính mang tính thẩm mỹ hiện đại, cạnh cửa cảm biến ra vào có một màn hình điện tử nhỏ hiển thị sự thay đổi nhiệt độ và độ ẩm bên trong.
Hệ thống kiểm soát nhiệt độ và hệ thống thông gió vẫn luôn được bảo trì vận hành trong trạng thái tốt nhất,đảm bảo tất cả cây trồng bên trong có đầy đủ điều kiện duy trì sự sống.
Phía trên còn lấp hệ thống phun sương tự động, dưới ánh mặt trời không ngừng tản ra rơi trên những tán lá xanh mướt.
Những kỹ thuật này có thể nhìn thấy được ở khắp mọi nơi, đi kèm với vẻ đẹp đó, số tiền họ phải chi trả sẽ khá đắt đỏ.
Lương Khấu hiện đang là một blogger, sau khi quay được một đoạn video ngắn, cô ấy đã đăng trên trang chính chủ của mình kèm theo một lời nhắn chua lèm: 【Phải chờ đợi bao lâu nữa tôi mới được gả cho một người chồng giàu có như vậy? 】
- -
Phó Ngàn Tư không nghĩ tới, ngày đó chỉ tùy tiện xem xem lại thu về kết quả lớn như vậy.
Kỷ Hàn Trình,người đàn ông này, thật sự...... rất có tâm?
Có phải cô ấy cũng đến lúc cô nên thể hiện lòng biết ơn của mình với anh?
Loay hoay một hồi, Phó Ngàn Tư mở di động, ở khung thoại nhanh chóng gõ xuống bốn chữ: 【 Cảm ơn Tứ ca 】
Sau khi gửi đi, cô cảm thấy bốn chữ này có vẻ quá bình thường vì thế lại bỏ thêm cái emoji đáng yêu.
Sau đó, bên kia nhanh chóng phản hồi: 【 Cảm ơn như thế nào? 】
Cô ấy chỉ muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn của mình mà thôi?
Tại sao nó lại biến thành ý vị sâu xa như thế này?
Cách màn hình, cô có thể tưởng tượng dáng vẻ thỏa mãn kia của anh, tự phụ kiêu ngạo.
Dứt khoát không phản hồi.
Qua vài giây, Phó Ngàn Tư không biết mình vì sao lại mở điện thoại lên và phát hiện trong lúc cô không đáp lại, Kỷ Hàn Trình đã gửi thêm một tin nhắn:
【 Gọi ông xã? 】1
Tác giả có lời muốn nói: Tôi có thể gọi!! A a a