Trong sơn động ở Phù Dung cốc, Việt Nữ đang cẩn thận động thủ những động tác sau cùng, tiếp đó thu lại dụng cụ, ngồi nhìn chăm chú vào những cỗ tác phẩm của mình.
Cuối cùng nàng cũng đã hoàn thành rồi. Ba trăm năm mươi bốn tượng mỹ nhân, nàng thật sự đã hoàn thành được rồi!
Đôi mắt Việt Nữ nhìn chăm chăm pho tượng tạc như chính dung mạo người thật. Nhìn như cách hai người đã từng như vậy nhìn nhau...
- Tam tiểu thư, tại sao lại chặn đường bổn cung?
- Bởi vì bổn tiểu thư thích. Ta muốn khiêu chiến với Hoa phi ngài, được không?
Thoáng thấy Hoa phi che miệng mỉm cười, tam tiểu thư Hồ gia mười ba tuổi ấm ức trợn mắt:
- Hoa phi, đừng khinh thường người khác như thế! Nghe nói nương nương ngài cũng là tài nữ giang nam. Bổn tiểu thư thật sự muốn biết ngài là có tài thật hay chỉ giỏi ca vũ yên vân, mấy trò lả lơi để lấy lòng hoàng thượng.
Hoa phi vẫn là vẻ mặt mỉm cười yêu mị:
- Thế tam tiểu thư muốn thi đấu thế nào với bổn cung?
- Vẽ tranh đi. - Tam tiểu thư hào sảng đáp.
- Hửm? Tranh? Tiểu thư muốn vẽ là tranh phong cảnh hay là tranh chân dung.
- Vẽ người. Ta và nương nương cùng vẽ một người. Ai vẽ sống động nhất thì người đó thắng.
...
- Hử! Hoa phi, ngài vẽ ta làm gì?
- Sao lại vẽ làm gì? Chẳng phải tiểu thư nói muốn thi đấu sao? Nào, xem! Tranh bổn cung vẽ và tam tiểu thư thật bản nào sống động hơn?
- Hoa phi! Ngài đùa bỡn ta!
....
- Ấy! Tam tiểu thư, nàng không ở phủ đọc sách vào cung nghịch đất ư? Không sợ hoàng hậu biết được sẽ phạt nàng sao?
- Ai bảo ta nghịch đất? Ta là đang giúp đại tỷ tạc tượng phật. Là tượng phật tống tử đó nương nương.
- Tam tiểu thư đối với hoàng hậu thật có lòng! Bất quá, bổn cung nghe nói muốn cầu được quan âm tống tử, không phải chỉ có một tượng là thành.
- Bổn tiểu thư sẽ làm một trăm lẽ tám tượng. Nhất định đại tỷ ta sẽ sinh long tử trước nương nương ngài.
- Tại sao chỉ một trăm lẽ tám tượng chứ không phải ba trăm năm mươi bốn tượng?
Tam tiểu thư tròn mắt nhíu mày:
- Vì sao phải đến con số ba trăm năm mươi bốn tượng?
- Hửm? Tiểu thư lại không biết, muốn cầu được phật hiển linh thì phải tâm tâm niệm niệm chân chân thành thành. Một năm có ba trăm năm mươi bốn ngày, tiểu thư chỉ cầu có một trăm lẽ tám ngày, vậy những ngày còn lại tâm thành của tiểu thư đi đâu?
...
Ánh mắt Việt nữ chùn xuống. Giọt lệ như băng lạnh lẽo kết trên mi mắt nàng. Mới đó mà đã hai mươi mấy năm rồi. Hoa phi của nàng cũng đã rời xa nhân thế. Nàng phải mất tận mười mấy năm mới hoàn thành được tâm nguyện tạc ra ba trăm năm mươi bốn nhân tượng của nàng ấy.
- Hoa phi, tâm ý của ta dành cho nàng ta đã hoàn thành rồi. Nàng đợi ta làm xong chút chuyện sau cùng nữa sẽ đi cùng nàng, có được không?
Bóng dáng cô độc lẻ loi của nàng in đậm rồi nhạt dần trên thành vách của hang động mỹ nhân. Trên nền đất chỉ còn lại sợi xích dài đã rỉ sét, mục nát từ lâu. Từ lâu rồi, sợi xích này đã không còn tác dụng. Nhưng nhìn vào nó vẫn còn hữu dụng. Hữu dụng là bởi vì có người muốn giữ lại giá trị cho nó mà thôi.
- ----------
Gần sáng, phò mã bị đánh thức bởi một bàn tay càn quấy nhiễu loạn sờ soạng lung tung trước ngực nàng. Phò mã thở dài. Tiểu công chúa tinh nghịch này! Thật không biết ngực không phải là chỗ tùy tiện để đùa sao? Nàng ấy lại không chỉ đùa, còn đùa rất dai. Nàng ấy cả đêm không chịu ngủ, chốc chốc cứ đưa tay đến hết sờ sờ, lại se se. Phò mã đang thiu thiu cũng phải nhảy dựng lên. "Công chúa, nàng cứ trêu chọc kiểu đó sẽ có chết người đó."
Phò mã hậm hực nghiến răng. Bởi vì vết thương trên lưng bất tiện, nàng vẫn phải nằm một tư thế nghiêng người mặt đối mặt cùng công chúa. Đêm nay công chúa tinh thần lại rất tốt, nói chuyện đến nửa đêm, phò mã chịu hết nổi đã díu mắt mơ màng phiêu phiêu, công chúa vẫn như thế nằm nhìn người ta. Nhìn thôi không đủ, nàng ấy lại nhích qua, trước thì nắm tay, vuốt ve, khều tóc phò mã, sau vẫn cảm thấy không đủ, nàng lại đặt tay lên hông sau đó sờ soạng dần từ vai đến mông, cuối cùng thì quyết đoán thả tay ở giữa ngực và bắt đầu đủ loại hình trêu chọc. Phò mã chịu hết nổi nữa rồi, mở mắt ra trợn nhìn công chúa:
- Công chúa, nếu nàng cứ tiếp tục quậy phá như vậy - ngâm nhẹ một tiếng - Nàng sẽ phải trả giá đắt đó.
Phò mã nghiêng người qua nửa áp trên công chúa, vẻ mặt như thể rất có sắc tâm nhưng tư thế miễn cưỡng như vậy, rõ ràng là không đủ sắc đảm. Công chúa cũng không nỡ cô phụ phần sắc tâm bé nhỏ ấy. Nàng mỉm cười ấm áp, cổ rướn thẳng hôn một cái lên trán phò mã tay thì bắt lấy tay phò mã dẫn thẳng xuống thắt lưng của chính mình, sau đó mị hoặc nhìn phò mã, thổ khí như lan bên tai người:
- Bổn cung không nghèo, phò mã muốn giá nào - Nàng rướn lên lưỡi liếm nhẹ trên vành tai phò mã - bổn cung đều sẽ đáp ứng.
Thôi rồi!
Lần này thật sự không xong rồi!
Phò mã đưa tay sờ sờ lỗ mũi đang nóng rực của mình. Ánh mắt khát vọng hùng hồn nhìn chằm chằm khuôn mặt khơi mào của công chúa.
"Công chúa, là nàng tự mình đưa dê vào miệng hổ đó."
Lại không biết ai là dê, ai mới thật sự là hổ.
Môi kề môi vô cùng ướt át. Từng dãi y phục bị ném ra thô bạo, sau đó còn bị phũ phàng vứt hết trên sàn. Phò mã như con giao long mắc cạn lăn lộn trên người công chúa. Từng tiếng kêu khoái lạc, tiếng ngâm rên khe khẽ, tiếng hít thở triền miên.
Triền miên...
- Công chúa...
Phò mã ngần ngại thật lâu, tay đã ở cạnh bên mé đùi công chúa vuốt ve. Cảm nhận được hơi ẩm bên trong như mời như gọi, nhưng vẫn là...
- Phò mã,....ưm...hưm...
Công chúa nặng nề hít thở. Toàn thân nàng đẫm mồ hôi, kích thích dồn dập lý trí sụp đổ, nàng vẫn nhìn được phò mã do dự. Nàng cong người lên một tay đặt trên vuốt ve khuôn mặt phò mã, tay kia nắm tay phò mã dẫn xuống.
- Bổn cung là phu nhân của phò mã...hưm...bổn cung nguyện ý...cam nguyện thuộc về phò mã.
Nàng đã chọn được người cả kiếp cả đời với mình, đương nhiên thân tâm đều tình nguyện, cả đời đều tình nguyện dâng hết về nhau.
Một ngón tay chầm chậm thăm dò sau đó từng chút từng chút sâu dần rồi bất ngờ xuyên thẳng.
Công chúa cả người căng thẳng, hai tay bấu chặt hông phò mã, răng cũng trả thù kề lên cổ phò mã mà nghiến rít.
Động tác của phò mã từ chậm rãi đến nhanh dần. Công chúa bị nàng điều khiển, thân thể nhu nhuyễn theo động tác trên tay mà uốn lượn. Màn trướng nhấp nhô, hai người bên trong cuồng nhiệt quấn quýt. Thẳng đến khi tâm linh hai người cùng lúc hoà hợp, phò mã thoả mãn rút lui, công chúa toàn thân rời rã, mặc cho phò mã còn chưa thoả mãn, ở trên thân nàng liếm láp hầu hạ. Công chúa híp chặt mắt, tâm tư cũng đã yên ổn viên mãn.
- Phò mã, ngươi là của bổn cung. Cả đời này đều không rời khỏi bổn cung được không?
Trước lúc lâm vào mê man, nàng đã hỏi câu đó nhưng cũng không kịp nghe phò mã đáp ứng, nàng đã không chịu nổi mà gục ngã.
Tỉnh dậy lần nữa thì thấy trời đã lên nắng. Công chúa mệt mỏi uể oải, vừa động thân đã cảm thấy đau mỏi ê ẩm. Cảm thấy có chút ủy khuất, công chúa chu môi liếc nhìn sang bên cạnh thấy phò mã vẫn nằm nghiêng, tay khoanh trước ngực, hơn nữa còn kéo chăn che kín người.
"Đồ đáng ghét này, khiến người ta như thế trong khi bản thân mình vẫn có thể đắp chăn?"
Công chúa nhịn đau ngồi lên, giật mạnh chăn phò mã ra xem người kia còn che cái gì nữa. Phò mã đang nhắm mắt liền giật mình, phản ứng đầu tiên là chụp lại chiếc chăn. Công chúa cũng không buông tha giằng ra. Hai người ở trên giường giành giật. Cuối cùng, chăn cũng bị ném đi xa. Công chúa phì cười khẽ nhích người tiến gần bên người phò mã. Trên ngực phò mã lấm lem chi chít vết hôn và dấu răng của công chúa, nàng nhìn công chúa, môi bĩu xuống đầy ủy khuất sau đó bật cười ra rồi ghì lấy ôm chặt lấy công chúa.
Thật không dám tin nổi, công chúa thật sự đã thuộc về nàng.
- Vĩnh Ninh, ta yêu nàng.
Một cái hôn dịu dàng đặt trên tóc mai công chúa. Công chúa cười nhẹ, hiếm có một lần nhu thuận hiền hậu mà áp mặt cạnh bên vai phò mã, mắt nhìn lên sườn mặt phò mã, bàn tay rãnh rỗi lại bắt đầu quậy quọ mò mẫm từ xương quai xanh cho đến đỉnh ngực phò mã. Chết tiệt! Phò mã chụp lấy tay nàng, lắc đầu nói:
- Nàng còn quậy nữa? Ta hôm nay trễ mất giờ đến Xướng Âm các rồi.
Trễ làm rồi mã phò mã vẫn thản nhiên nằm đây? Hừm, chắc là cũng đâu có quan trọng lắm phải đến Xướng Âm các đâu nhỉ? Hay là...
- Phò mã, hay là ngươi xin với phụ hoàng từ nhiệm không làm Xướng Âm các đi. Ngươi ở nhà, bổn cung cũng có thể nuôi. Nhà chúng ta không có bổng lộc của ngươi vẫn có thể dư dả ăn cả một đời không hết.
Phò mã bĩu môi phì cười một tiếng. Hiển nhiên trong mắt nàng đang nghĩ tiểu công chúa chỉ là đang ỷ vào bản thân là hoàng nữ của nhà vua nên khẩu khí kiêu ngạo cũng là ỷ vào nhà vua. Nhưng ngay ở giây tiếp theo công chúa đã làm cho nàng mở rộng tầm mắt.
Công chúa lôi dưới giường ra một quyển sổ lớn đưa cho phò mã rồi thản nhiên nói:
- Cho ngươi xem, thu nhập tháng này của bổn cung lại tăng thêm ba trăm vạn lượng.
- Ba trăm vạn lượng?
Con số này, bổng lộc bảy đời bảy kiếp của Lưu chưởng sử nàng cũng kiếm không nổi. Công chúa còn nói là "thu nhập tháng" sao. Trời đất ơi! Công chúa mở hắc điếm hay vơ vét ở đâu mà kiếm được con số khổng lồ như vậy?