Huân Khê đã có đủ tất cả bằng chứng để khiến cho Tống gia phải khốn đốn, nhưng cô lại không vội thứ bây giờ cô đang muốn là để cho Tống Bách Niên yêu mình đến điên dại không có cách nào rời khỏi cô, để Huân Khê chà đạp lên cảm xúc của hắn như cách hắn đã đối xử với mình, cô sẽ cho Tống Bách Niên biết thế nào là tận cùng của nỗi đau.
Buổi chiều thu buồn Huân Khê đi lên sân thượng cô cầm theo chiếc violin của mình để kéo một khúc nhạc mà mình vô cùng yêu thích chỉ có những lúc này Huân Khê mới cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được làm những điều mình thích, Tống Bách Niên mở cửa bước ra sân thượng, Huân khê nghe được tiếng bước chân của hắn thì ngừng lại, cô quay lưng lại nhìn thấy Tống Bách Niên thì nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“ Anh về rồi sao ?”
Tống Bách Niên không trả lời câu hỏi của Huân Khê mà lại hỏi ngược lại cô.
“ Có chuyện gì không vui sao ?”
Huân Khê lắc đầu nói.
“ Không có gì chỉ là em lại nhớ những chuyện cũ mà thôi chúng ta đi xuống nhà thôi, em đã chuẩn bị những món ăn mà anh thích đấy.”
Tống Bách Niên kéo Huân Khê lại rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi trầm giọng nói.
“ Em đang buồn chuyện Ninh Hoa ở đây có đúng không, tôi sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu chỉ cần em an phận thì em vẫn sẽ là nhị thiếu phu nhân của Tống gia.”
Huân Khê khá bất ngờ về hành động và lời nói của Tống Bách Niên cô mỉm cười nhìn hắn rồi lên tiếng nói.
“ Em không sao hết miễn là anh vui em cũng cảm thấy vui, dù sao thì chị ấy cũng đang mang thai con của anh kia mà em không có phức phần đó nên cũng chẳng dám lên tiếng.”
Tống Bách Niên đưa tay vuốt tóc của Huân Khê rồi cất lời.
“ Tôi sẽ để em sinh con cho tôi.”
Huân Khê cảm thấy thật kinh tởm cô đã thề sẽ không bao giờ sinh con cho một kẻ độc ác như Tống Bách Niên, nhưng cô phải diễn tròn vai diễn của mình để Tống Bách Niên nới lỏng sự nghi ngờ với cô, Huân Khê nhìn thấy một dáng người đang đứng thập thò ở cửa, cô liền mỉm cười thích thú và thầm nghĩ lại có một con chuột thích rình mò người khác, Huân Khê đưa tay ôm lên cổ của Tống Bách Niên mỉm cười nói.
“ Em có thể sao?”