Hôm nay Huân Khê tìm đến Tô Sang, anh ta bây giờ đang sống ở một khu trọ nhỏ, trốn chui trốn nhủi vì sợ sự truy sát của sát thủ mà Vĩnh Hạnh thuê, Huân Khê bước vào bên trong căn nhà, nơi đây hoàn toàn không phải là nhà cho người ở vô cùng tồi tàn thiếu thốn nhiều thứ.
Tô Sang nhìn thấy Huân Khê liền sợ hãi nói.
" Cô đến đây làm gì ?"
Huân Khê mỉm cười đi đi đến trước mặt Tô Sang nói.
" Nhìn bộ dạng thảm hại của anh kìa, tội nghiệp thật đấy nếu lúc trước anh sáng mắt hơn một chút thì mọi chuyện đâu ra cớ sự này."
Tô Sang tức giận chửi mắng Vĩnh Hạnh.
" Ả đàn bà chết tiệt đứa con trong bụng của cô ta là của tôi vậy là lại không biết điều còn cho người truy sát tôi, tôi mà nói ra điều này thì cô ta sẽ chẳng thể sống tốt trong Tống gia nữa đâu."
Tô Sang tự khai ra bí mật động trời của mình và Vĩnh Hạnh, Huân Khê nghe xong liền mỉm cười đầy thích thú.
" Anh xem anh đã nói quá lời rồi đấy, nếu anh chịu hợp tác với tôi thì tôi sẽ cho anh có một cuộc sống mới không phải trốn chui trốn nhủi như thế này nữa, còn nữa con gái của anh đã ra đời rồi đấy con bé rất đáng yêu nếu sau này có chuyện gì xảy ra tôi sẽ hứa chăm sóc con bé và cho nó quay về thăm anh thường xuyên hơn."
Tô Sang bắt đầu lung lay khi Huân Khê nhắc đến con gái của mình anh ta do dự nói.
" Vậy tôi phải làm như thế nào ?"
Huân Khê nhìn thấy Tô Sang dễ điều khiển như thế cô cũng vô cùng hài lòng.
"Tốt lắm bây giờ hãy kể hết cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra với anh và Vĩnh Hạnh."
Nói rồi Huân Khê đưa tay vào túi bật máy ghi âm lên.
Tô Sang bắt đầu kể ra hết mọi chuyện.
"Nếu không có tôi thì cô ta đã không còn ở trong Tống gia nữa rồi, vì Tống Bách Hàn không hề chạm vào cô ta, Vĩnh Hạnh đang mang thai đứa con của tôi, chỉ có cô ta tôi và Tống Bách Hàn biết là anh ta chưa một lần chạm vào cô ta, Vĩnh Hạnh bày mưu cho Tống Bách Hàn uống thuốc ngủ rồi giả vờ là hai người đã quan hệ với nhau từ đó cô ta có thể danh chính nói đứa bé là con của Tống Bách Hàn, còn cô tiểu thư Bách Nhi tội nghiệp vô tình nhìn thấy hai chúng tôi đang lén lút ở cùng nhau cũng bị Vĩnh Hạnh cho uống thuốc khiến cho cô ấy bị câm mãi mãi, tôi đã nhiều lần khuyên nhủ Vĩnh Hạnh bỏ lại tất cả để cùng tôi cao chạy xa bay nhưng cô ta nhất quyết không chịu từ bỏ mà vẫn tiếp tục làm ra những chuyện trái khuấy."
Huân Khê nghe Tô Sang nói Bách Nhi bị Vĩnh Hạnh hãm hại thoáng chốc cô lại đau lòng, Bách Nhi hoàn toàn vô tội không ngờ Vĩnh Hạnh lại ra tay tàn độc như thế, chỉ vì một chút địa vị danh lợi càng nghĩ Huân Khê càng chạnh lòng con người có thể đọc ác đến tột cùng vì lòng tham của bản thân.
Cô lên tiếng hỏi tiếp.
" Vậy còn việc anh vu oan cho tôi thì sao cũng là cô ta bày ra à ?"