Chương 604
Nếu không, cô sẽ không đi đến một thỏa thuận chỉ dùng thận chứ không dùng tim, anh có thể nhìn thấu, cô chỉ muốn ngủ với anh và giải quyết nhu cầu sinh lý, vậy thôi.
Chỉnh đốn lại cảm xúc, anh gõ cửa bước vào với ấm nước.
Rót nước rồi kiểm tra nhiệt độ cho Du Ân, lúc này mới bước đến đưa cho cô.
Diệp Văn im lặng nhìn anh làm tất cả những điều này, chủ tịch Phó cao cao tại thượng lại thành thục trong việc chăm sóc mọi người như vậy.
Theo hiểu biết trước đây của Diệp Văn về Phó Đình Viễn, ông cho rằng Phó Đình Viễn không biết chăm sóc mọi người, đó là một trong những lý do khiến Diệp Văn không bao giờ muốn Du Ân và Phó Đình Viễn quay lại với nhau.
Khi ông tưởng tượng một khi họ quay lại với nhau, cô con gái quý giá của ông sẽ phải chăm sóc Phó Đình Viễn bằng mọi cách có thể như trước đây, tự tay làm cho Phó Đình Viễn ăn ba bữa một ngày, Diệp Văn đã hoảng sợ.
Đối với đứa con gái bị thất lạc và được tìm thấy này, nếu có thể, Diệp Văn muốn thuê một vài bảo mẫu chăm sóc cho Du Ân, để cô cũng có thể sống một cuộc sống của một cô chủ mà không cần phải chạm tay vào thứ gì cả.
Chỉ là Du Ân không muốn thôi, vậy nên làm sao ông có thể khoan dung để cho Du Ân tiếp tục hầu hạ Phó Đình Viễn?
Làm sao Diệp Văn biết được rằng trong thời gian này, Phó Đình Viễn ở nhà với Du Ân, anh luôn ở bên chăm sóc Du Ân và không để Du Ân làm bất cứ điều gì.
Mọi người có thể thay đổi, và Phó Đình Viễn thực sự muốn thay đổi.
Sau khi Du Ân uống nước xong, Phó Đình Viễn đặt cốc nước xuống và nói với Diệp Văn đang
bên cạnh mình: “Ông Diệp, ông về nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc.”
Anh không muốn rời khỏi Du Ân một giây một phút nào, Diệp Văn cũng không biết phải nói gì.
Du Ân cũng nói: “Ba, ba về trước đi.”
Diệp Văn đành phải đứng dậy, nói vài câu rồi rời đi, Phó Đình Viễn cử tài xế đưa Diệp Văn về khách sạn.
Sau khi Diệp Văn rời đi, Du Ân muốn xuống giường đi dạo, Phó Đình Viễn đã đỡ cô xuống, cô chưa kịp cất bước đã bị anh ôm chặt, đương nhiên anh cũng cẩn thận tránh hai vết thương trên người cô.
Du Ân đột nhiên bị anh ôm vào lòng, bối rối hỏi: “Sao vậy?”
Phó Đình Viễn ôm cô thở dài: “Cuối cùng, anh không cần phải xa cách em nữa.”
Du Ân: “…”
Du Ân không đầy Phó Đình Viễn ra ngay, mà dựa vào vòng tay rộng lớn của anh một lúc, Du Ân nghiêm túc đề nghị: “Phó Đình Viễn, anh đi tìm Tống Nghênh đi.”