Chương 6: Tôi hận anh
Phó Đình Viễn đã vô cùng quen với giọng nói của Du Ân, anh hơi nhíu mày quay đầu, đáy mắt xẹt qua sự khó tin và ngạc nhiên.
Mà ánh mắt của người ở dưới sân khấu cũng bị người phụ nữ đi cầm micro uyển chuyển đi lên sân khấu thu hút, khuôn mặt của cô rất lạ lẫm, nhưng lại xinh đẹp chói mắt.
Cô mặc một cái váy đỏ, váy đỏ rực rỡ, ưu nhã cao quý.
Cho dù dưới sân khấu có rất nhiều ngôi sao nữ đang hot hàng đầu, nhưng khuôn mặt và khí chất của cô cũng không hề kém cạnh.
Có nhân viên muốn tiến lên ngăn cô lại, lại thấy cô dịu dàng nhìn nhân viên kia, nói: “Tôi họ Du, thân phận bây giờ là mợ chủ của sếp Phó của các người, tôi có mấy lời muốn nói với sếp Phó.”
Dưới sân khấu bắt đầu rộn ràng nghị luận, mở chủ của sếp Phó ư? Vậy mà sếp Phó của bọn họ kết hôn rồi sao?
Đám người hoài nghi nhìn cô gái mặc váy đỏ, nhưng thấy sếp Phó của bọn họ chỉ lạnh lùng đứng đấy mà không ngăn cản gì, lúc này mới tin tưởng cô gái mặc váy đỏ này.
Nhưng nếu như sếp Phó của bọn họ đã kết hôn rồi, vậy Thẩm Dao kia là cái gì chứ?
Tuesday ư?
Khi mọi người ở đây còn chưa hồi thần được từ trong sự thật Phó Đình Viễn đã kết hôn thì nghe thấy cô gái mặc váy đỏ kia bình tĩnh nhìn xuống dưới sân khấu, vừa cười nói một câu: “Chẳng qua tôi cũng sắp sửa không còn là mợ chủ Phó nữa rồi.”
Đám người ngạc nhiên đến mức không ngậm miệng lại được.
Du Ân đã cầm tài liệu trong tay đi về phía anh.
Đáy lòng Phó Đình Viễn dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Du Ân bình tĩnh nói với anh: “Phó Đình Viễn, chúng ta ly hôn đi. Đây là đơn ly hôn mà tôi mời luật sư làm, anh yên tâm, tôi sẽ không lấy bất cứ tài sản gì của nhà họ Phó cả, tôi sẽ không lấy một xu nào mà rời đi.”
Cô tao nhã tỉnh táo nhìn anh cười, đồng thời cười nói vô cùng tự nhiên đưa đơn ly hôn đến trước mặt anh.
Phó Đình Viễn cắn răng cảnh cáo cô: “Du Ân!”
Tiếng nói của anh vừa dứt, trước mắt như có cái gì đó bay qua, sau khi anh hoàn hồn mới phát hiện vậy mà Du Ân lại trực tiếp vứt tập tài liệu kia xuống đất trước mặt anh, Phó Đình Viễn tức đến mức phổi như sắp nổ tung rồi.
“Phó Đình Viễn, tôi chúc anh và ánh trăng sáng của anh đầu bạc răng long, hạnh phúc cả đời.” Cô nói câu đó xong thì cầm váy thản nhiên quay người đi.
Đi chưa được mấy bước cô bỗng nhiên xoay người lại, nhìn anh nở nụ cười tươi, nói: “À đúng rồi, tôi quên nói, sếp Phó, sáng sớm ngày mai tám giờ rưỡi gặp ở cục dân chính, lần này xin anh đừng cho tôi leo cây nữa.”
Người dưới sân khấu như ong vỡ tổ.
Phó Đình Viễn đứng trên sân khấu nhìn người phụ nữ tao nhã tỉnh táo trong bộ váy đỏ kia, nguy hiểm nheo lại mắt.
Rất tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!