Vẫn chưa nói chuyện xong thì thấy cửa bị ai đó mở ra, Du Ân vừa quay đầu
lại đã thấy Phó Đình Viễn sải bước dài đi đến.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, dáng người to cao.
Vì cũng không mấy trang trọng nên mấy hạt nút trên cổ áo anh cởi ra, vừa
liếc đã nhìn thấy yết hầu quyến rũ của anh, khiến cho những cô gái ngấp
nghe những suy nghĩ kỳ lạ.
Nhưng Du Ân không thấy có chút suy nghĩ kiều diễm, cô chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp của mình tụt dốc không phanh.
Du Ân dùng đôi mắt tò mò nhìn về phía Chung Văn Thành đang đứng bên cạnh, Chung Văn Thành cho cô một vẻ mặt bất đắc dĩ, ý là chính ông cũng không biết tại sao Phó Đình Viễn lại đến.
Đạo diễn họ Thôi, tên là Thiên Tường, ông ta phản ứng lại nhanh hơn Du Ân và Chung Văn Thành nhiều, sau khi thấy Phó Đình Viễn bước vào thì khuôn mặt đầy ý người đi đến nghên đón: “Sếp Phó, không ngờ tới ngài lại tự đến dự tiệc, khách quý hiếm gặp, khách quý hiếm gặp.
Phó Đình Viễn bắt tay đơn giản với đạo diễn: “Đạo diễn Thôi làm chủ tiệc, đương nhiên tôi phải đến.”
Sau khi đạo diễn đến bắt chuyện với Phó Đình Viễn thì lúc này Chung Văn Thành và Du Ân mới đến, tuy cuộc nói chuyện lần trước giữa Chu Văn Thành và Phó Đình Viễn không thoải mái nhưng hạng mục này vẫn tiếp tục hợp tác, bọn họ phải biến chiến tranh thành tơ lụa.
Chung Văn Thành nở nụ cười yếu ớt nói dăm ba câu với Phó Đình Viễn, rốt cuộc thì Du Ân không thể không đối mặt với Phó Đình Viễn.
Cô cứng ngắc chào hỏi Phó Đình Viễn tư cách là nhân viên mới, thái độ cung kính thận trọng: “Xin chào, sếp Phó.
Ngoài Chu Minh và Chung Văn Thành ra thì những người khác không biết mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn.
Đạo diễn ở bên cạnh nói chen vào, tủm tỉm cười nói với Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, lần trước chúng tôi chọn biên kịch ngài không có đến, hôm nay vừa nhìn thấy không ngờ vẫn còn trẻ đẹp như vậy, sau này chúng tôi ngắm nhìn mấy cô trong chỗ làm việc, cũng không còn thấy mệt mỏi như vậy nữa.”
Đạo diễn thấy câu nói của mình là đang khen Du Ân, nhưng không biết tại sao lại nhận được ánh nhìn rét lạnh của Phó Đình Viễn.
Sở dĩ Phó Đình Viễn trừng đạo diễn là vì anh cảm thấy câu nói ngắm nhìn mấy cô trong chỗ làm việc rất hèn mọn và bỉ ổi.