Chương 341
Anh vốn đã khao khát cô, giờ cô đứng trước mặt anh thế này, sao anh có thể kìm lòng được.
Sau khi định thần lại, anh nhìn chằm chằm Du Ân rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng tưởng tôi không dám làm gì eml”
Phó Đình Viễn lúc này cảm thấy mình vô cùng rối rắm, anh khó chịu vì Du Ân đã hiểu lầm rằng anh muốn cô phải trả giá, nhưng lại muốn nhân cơ hội này để âu yến với cô.
“Vậy anh làm đi” Du Ân cũng mất lý trí, cô cảm thấy cùng lắm thì cả hai đồng quy vu tận là được.
Du Ân cũng từng nghĩ tới, Phó Đình Viễn mãi không buông tha cô có lẽ là vì anh đang nhớ thương loại chuyện này, hơn nữa người ta càng không có được càng khao khát, nếu hai người ngủ với nhau, anh sẽ không còn cảm thấy hứng thú với cô nữa.
Bởi vì cả hai đều đang tức giận nên đã làm tổn thương nhau.
Phó Đình Viễn cúi người ôm cô, đá tung cánh cửa phòng ngủ.
Ly hôn hơn một năm, anh không có phụ nữ, cả về thể xác.
lẫn tâm lý đều khao khát tình yêu nam nữ, chưa kể hai lần trước khi ly hôn anh được cô cho ăn no.
Cảm giác ăn no rồi lại đói bụng khiến người ta vô cùng đau đớn.
Cho nên nếu đã có cơ hội, Phó Đình Viễn sẽ hành động mà không cần suy nghĩ.
Khi người đàn ông cứng cáp đè cô lên giường, hơi mát lạnh từ cơ thể anh truyền tới đã khiến Du Ân bừng tỉnh.
Lý trí nói với cô rằng cô không thể làm điều này với Phó Đình Viễn.
Vì vậy, cô tuyệt vọng đẩy Phó Đình Viễn ra: “Buông tôi ra!”
Phó Đình Viễn dùng sức siết chặt hai tay cô lên đỉnh đầu.
Anh nặng nề nhìn cô: “Em tự mình dâng tới cửa, bây giờ lại nói thả ra? Du Ân, em nghĩ tôi dễ trêu chọc lắm sao?”
Phó Đình Viễn không muốn buồng nên cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
Cô trêu chọc anh, sau đó lại bảo anh thả cô ra, cô coi anh là gì chứ.
Du Ân bật khóc: “Tôi hối hận rồi!”
“Phó Đình Viễn, làm ơn, mau dừng lại…” Du Ân hối hận đến ứa nước mắt.
Vừa rồi là do xúc động nên cô mới nói câu để anh ngủ với mình, bây giờ cô thật sự vô cùng hối hận.