Du Ân không muốn ở bên cạnh nhìn Phó Đình Viễn nhấp từng ngụm cà phê, loại cảm giác đó khiến cô rất không thoải mái, cứ như thể cô đã quay lại cuộc hôn nhân với anh vậy.
Vì vậy, cô tìm cớ nói: “Tôi còn phải nhanh chóng đánh bản thảo, đi làm việc trước đây, anh cứ từ từ uống.”
Phó Đình Viễn đương nhiên biết Du Ân muốn né tránh anh, nhưng vì sau khi uống cà phê của cô, anh cảm thấy thông suốt khoan khoái, cho nên anh cũng không để ý vẻ cố ý tránh né của cô.
Du Ân trốn trong phòng làm việc, lơ đễnh viết kịch bản, mãi cho tới khi Phó Đình Viễn ở bên ngoài gõ cửa: “Tôi đi đây.”
Lúc này Du Ân mới ra tiễn khách: “Đi đường cẩn thận.”
Khi đi tới lối vào sảnh, Phó Đình Viễn đột nhiên quay đầu.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhin cô gái xinh đẹp dịu dàng, gọi tên của cô: “Du Ân”
Du Ân bình tĩnh nhìn anh, lại nghe anh trầm giọng nói: “Thực sự … cô rất tốt.”
Phó Đình Viễn cũng không biết bằng cách nào mà anh lại đột nhiên nói ra những lời cảm tính như vậy, có lẽ chính tách cà phê của cô đã khiến anh nhớ lại quá khứ.
Trước đây, cô không ồn ào không ầm ĩ ở bên cạnh anh.
Trước đây, cô không oán không hận yêu anh, đối xử với anh rất tốt.
“Cảm ơn.” Sau hơn một năm ly hôn, đổi lại một câu bình luận như vậy của anh, Du Ân không biết là loại cảm xúc gì.
Có thể cô và Phó Đình Viễn thực sự là có duyên không phận, nhưng nếu anh nói điều này với cô sớm hơn, cô đã không tuyệt vọng đến mức ly hôn.
Sau đó, cô nói chuyện này với Tô Ngưng trong điện thoại, Tô Ngưng kinh ngạc nói: “Anh ta sẽ không hối hận chứ? Nếu không tại sao lại nói cậu rất tốt?”
Du Ân kiên quyết phủ nhận lời nói của Tô Ngưng: “Làm sao có thể chứ?”
Kiểu người như Phó Đình Viễn, cả cuộc đời này e rằng sẽ không bao giờ hối hận về bất cứ điều gì, mỗi một quyết định của anh đều đã suy nghĩ cặn kẽ.
Làm rồi, sẽ không hối hận.