Editor: MyYen050296 (Vân Khinh)Nửa tiếng sau.
Phó Âm Sênh vẫn ngồi trên sô pha trong phòng tổng thống mà suy nghĩ nhân sinh.
Trong phòng tắm cách đó không xa, vang lên tiếng nước tí tách.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô, biểu tình mang theo mê mang, như là trong lòng muộn phiền không chỗ giải tỏa, ngón tay vân vê cái hộp màu cam mà Mục Hoài đưa: "Tại sao lại làm ra sai lầm như vậy?"
Hơn nữa khác biệt lớn như vậy?
Cô lúc ấy cũng không có mở ra nhìn xem, liền tùy tiện lấy cái phù hợp với kích cỡ của Mục Hoài.
Nhưng là số đo của Mục Hoài.. đồ sộ như vậy sao?
Buổi tối ngày đó, cô không có cảm giác quá lớn, ngủ đến mơ mơ hồ hồ, chỉ có tời điểm tỉnh lại, cảm giác mới cường liệt nhất.
Đối với kích cỡ của anh không có ấn tượng quá lớn.
Thật sự mua sai rồi sao?
Hay là Mục Bá Bá tự cường hóa chính mình?
Ánh mắt Phó Âm Sênh nghi hoặc mà nhìn về phía phòng tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm không biết dừng khi nào Mục Hoài mặc quần áo rộng thùng thình ở nhà từ bên trong đi ra, tóc ngắn mang theo hơi nước ẩm ướt, dính vào trên mặt anh, làm cho khuôn mặt anh thêm nhu hòa: "Nghĩ cái gì?"
Ánh mắt nhìn anh, cổ quái như vậy?
Không biết trong đầu nhỏ này chứa cái gì.
Ánh mắt Phó Âm Sênh dừng lại trên thân mình chân dài eo thon của anh, bộ đồ màu xám đậm già dặn như vậy, có thể bị Mục Hoài mặc đến có khí chất như vậy, nam nhân tư bản này, thật là được trơi ưu ái.
Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm từ tính của nam nhân, đôi môi hồng nhuận theo bản năng mà cong lên, trả lời: "Nghĩ xem anh có dùng được hay không."
Ánh mắt Mục Hoài dừng lại trên chiếc hộp màu cam, ánh mắt trầm trầm.
Mới vừa bình tĩnh lại, cô đã bắt đầu hoài nghi sự lợi hại của anh?
Mục Hoài đem khăn lông đang lau đầu ném lên sô pha, đi nhanh tới chỗ cô, thần sắc thanh lãnh, đáy mắt lộ ra một tia ẩn nhẫn khó nhìn thấy.
Không đánh không được.
"A a, bá bá em sai rồi."
Phó Âm Sênh mắt thấy khí thế nam nhân càng ngày càng cường liệt hướng tới chỗ mình, sợ tới mức cuộn tròn trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hoảng, miệng kêu lớn, này thì cái miệng thích nói hươu nói vượn.
Trí nhớ không tốt, trí nhớ không tốt!
Mục Hoài đi thật nhanh, hai ba bước đã đi đến chỗ cô, nhìn cô khẩn trương cuộn thành một đoàn, môi mỏng hơi nhấp, hơi hơi cố sức cong eo, trong ánh mắt hoảng sợ của cô, đem cô vững vàng mà bế lên.
Nâng bước chân đi vào phòng ngủ.
Mái tóc rũ xuống, bọt nước còn chưa có lau khô, theo mái tóc đen nhánh của Mục Hoài, từng giọt từng giọt nhỏ xuống trên gương mặt trắng nõn của Phó Âm Sênh, còn có, trên đôi môi mọng nước của cô, bọt nước bắn tung tóe trên cơ thể ấm áp của cô, lành lạnh.
Phó Âm Sênh nhịn không được mà đánh cái rùng mình.
Mục Hoài rũ mắt nhìn nước nhỏ trên mặt cô, ngữ điệu nhàn nhạt:
"Đợi lát nữa liền không lanh."
Phó Âm Sênh: "..."
Trong đầu cô giờ này có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua!
"Anh anh anh."
Loại lời nói này, hai ngày trước, cô không cẩn thận mà đọc một cuốn tiểu thuyết lời thoại bên trong chẳng khác mấy, tiếp theo chính là như vậy như vậy!
Phó Âm Sênh chợt nhớ tới kích cỡ áo mưa.
Đầu óc đột nhiên lóe linh quang, thời điểm Mục Hoài thả cô trên giường lớn, cô nâng lên đôi mắt mê mang hơi ẩm nhìn anh.
Môi đỏ giật giật, vừa định nói chuyện.
Bàn tay thô ráp của Mục Hoài mang theo xúc cảm ấm áp chậm rãi phủ lên gương mặt cô, lòng bàn tay vuốt ve bọt nước, từng chút một lau khô, cuối cùng mới thong thả ung dung mà vòng về bên môi cô.
Phó Âm Sênh muốn nói cái gì đó.
Chỉ có thể ngơ ngẩn mà nhìn cặp mắt mang theo tối tăm trầm lặng của Mục Hoài, hàng mi dài rũ xuống, cứ như vậy mà nhìn cô: "Mục.."
Mục Hoài nhìn cô mở miệng, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng chạm vào môi cô, hơi thơ đầy nam tính của nam nhân mang theo xâm lược mãnh liệt phả vào tai: "Cánh môi đẹp như vậy, không thích hợp để nói chuyện."
Đặc biệt là anh không thích nghe.
Môi mỏng từ bên tai chuyển sang khóe môi, linh hoạt mà nghiền ép lên cánh môi mềm mại nộn thịt của cô.
Phó Âm Sênh bị động tác của anh kích thích làm cho đầu óc có chút mơ hồ.
Thẳng đến khi nam nhân bóp eo nhỏ của cô, không chút che dấu hơi thở trầm đục của mình, Phó Âm Sênh mới tỉnh táo lại, ngón tay tinh tế cố đẩy nam nhân cách xa mình một chút: "Em không muốn mang thai, không có ao mưa.. Không làm."
Ánh mắt rõ ràng là trốn tránh cùng hoảng sợ đến không chịu được, cố tình còn mạnh miệng cò kè mặc cả với anh.
Mục Hoài bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng anh cũng không đến mức vì dục vọng mà một hai phải bắt cô quan hệ với mình.
Bị ánh mắt thâm sâu của Mục Hoài nhìn như vậy, Phó Âm Sênh thậm chí có thể nghe thấy được tiếng trái tim của mình đang nhảy lên thình thịch trong lồng ngực, tiếng đập rất lớn, Mục Hoài khẳng định có thể nghe được.
Mục Hoài chớp mắt mấy cái, cánh tay chống ở bên cạnh cô, khuôn mặt anh tuấn dán vào bên mặt cô, hô hấp phun ra nuốt vào, trên người toàn là hơi thở của nam nhân.
Phó Âm Sênh ngừng thở, động cũng không dám động mà nắm lấy ga giường.
Mục Hoài không có tiếp tục động tác, Phó Âm Sênh lúc này càng không dám chạm vào người anh, sợ không cẩn thận một cái, khiến cho nam nhân hóa thành sắc lang, cô cho dù ngây thơ, cũng biết, nam nhân lúc này là không thể trêu chọc.
Thời gian cho anh bình phục, lâu đến mức Phó Âm Sênh đều cảm thấy eo mình cứng đờ luôn rồi, Mục Hoài mới từ trên người cô ngồi dậy.
Nằm thẳng ở bên người cô, ngực phập phồng, trong không khí trừ tiếng thở dốc của bọn họ thì không còn có một chút âm thanh nào khác.
"Mục Hoài, anh tức giận sao?"
Phó Âm Sênh cảm giác được không khí có chút lạnh, nghĩ đến thân phận mình hiện tại, cự tuyệt Mục Hoài cầu hoan các thật có chút không ổn.
Rốt cuộc bọn họ là vợ chồng, Mục Hoài muốn sinh hoạt vợ chồng với cô, là đương nhiên.
Tiếng nói Mục Hoài mang theo chút ám ách cùng trầm thấp: "Tức giận."
Phó Âm Sênh nhấp nhấp cái miệng nhỏ, muốn xin lỗi, nhưng nói không nên lời lời xin lỗi, mấy ngày nay, cô giống như luôn chọc Mục Hoài tức giận.
Há miệng thở dốc, thời điểm Phó Âm Sênh muốn nói cái gì.
Đột nhiên, Mục Hoài ngồi dậy, tắt đèn giường.
Trong phòng khôi phục một mảnh hắn ám, Phó Âm Sênh vừa định ngồi dậy, lại nghe thanh âm trầm thấp của Mục Hoài: "Ngủ đi."
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Năm phút sau.
"Mục Hoài.." Tiếng nói nhỏ xíu của Phó Âm Sênh vang lên gọi anh.
* * *
Phó Âm Sênh thậm chí còn không nghe được tiếng hít thở của Mục Hoài, nếu không phải quay mặt lại là có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn của anh nằm bên cạnh, cô thật cho rằng, phòng này chỉ có một mình cô.
Thật cẩn thận vươn tay, ngón tay không xương nhẹ nhàng chọc phía sau lưng anh: "Mục Hoài?"
"Anh ngủ rồi sao?"
Nam nhân vẫn như cũ không có bất luận phản ứng gì.
Phó Âm Sênh theo ánh trăng bên ngoài chiếu vào, loáng thoáng nhìn thấy đường cong sắc bén của nam nhân, sườn mặt anh tuấn, mắt nhắm lại, không biết đã ngủ hay chưa, vẫn là không để ý đến cô.
Đại khái là được bóng đêm che dấu, làm cho lòng người lập tức thả lỏng.
Phó Âm Sênh ngữ điệu lộ ra chút ủy khuất, nhẹ nhàng nói thầm: "Em còn chưa tẩy trang."
"Không tẩy trang sẽ biến xấu."
Cô cứ nghĩ về phòng ngủ, có nước tẩy trang, sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da các kiểu, không nghĩ ở trong phòng này, cái gì cũng đều không có.
Ngay cả áo ngủ cũng không có..
Mục Hoài nghe tiếng nói bé xíu của cô, đôi mắt chậm rãi mở ra, tiếng nói lãnh đạm: "Kêu trợ lý đưa tới."
Phó Âm Sênh định nói cô muốn trở về, nhưng lại không dám nói ra, bởi vì cô cảm thấy ánh mắt Mục Hoài rất không tốt, nếu lại đắc tội anh, khả năng cô thật sự sẽ xong đời.
Nhìn vào một đóng đồ xa xỉ mua lúc ban ngày, Phó Âm Sênh quyết định, nhịn một chút.
Dù sao Mục Bá Bá cũng sẽ không làm gì với cô, vừa rồi thời điểm tên đã lên dây, anh đều không có làm, đêm nay khẳng định cũng sẽ thành thành thật thật.
Tưởng tượng như vậy, Phó Âm Sênh từ trên giường bò dậy: "Em đi gọi điện cho Ngiên Nghiên."
Mục Hoài híp đôi mắt lại, bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, đương nhiên biết cô không dám bằng mặt mà không bằng lòng: "Đi đi."
Thần kinh căng chặt của Phó Âm Sênh nháy mắt được thả lỏng, lập tức vượt qua người anh, bước nhanh xuống giường chạy ra ngoài gọi điện thoại, cô hiện tại sợ nhất chính là Mục Hoài không cho cô tẩy trang.
Mang theo bộ dạng này ngủ cả đêm, ngày mai muốn làn da tiểu tiên nữ trắng hồng như ngày nào cũng không có.
May mắn Mục Bá Bá còn nhân tính.
Kêu Từ Nghiên đem đồ tẩy trang cùng với một bộ áo ngủ lại đây, Phó Âm Sênh ở bên trong phòng tắm thu thập xong, lúc này mới trộm đi đến phòng ngủ.
Thời điểm đi ngang qua sô pha, trong đôi mắt đẹp của Phó Âm Sênh lướt qua một mạt rối rắm.
Đứng ở cạnh cửa ngốc vài giây.
Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng nói hơi lạnh của nam nhân: "Còn chưa vào ngủ?"
Phó Âm Sênh nghe xong, giật mình một cái, xoay người liền hướng phòng ngủ đi đến: "Tới đây!"
Sau khi nằm xuống, tim Phó Âm Sênh đập có chút nhanh, chỉ là người nam nhân bên cạnh vẫn không có động tác gì, cũng không đối với cô làm cái gì đó.
Lúc này mới dần dần an tĩnh lại, cơn buồn ngủ cũng theo đó đánh úp lại.
Cô thật ra cũng muốn ngủ rồi, nhưng khí tức của Mục Hoài cứ lượn lờ bên người làm cho cô không tài nào ngủ được.
Đi ra ngoài tắm rửa, đã chà rửa không biết bao nhiêu tầng, hương khí trên người Phó Âm Sênh, tự nhiên so với trước kia nhạt hơn rất nhiều, không phải mùi thơm ngát của nước hoa mà là cái loại hương vị ngọt ngào mê người.
Mục Hoài nhắm mắt lại, chậm rãi bình phục khô nóng trong người bị cô gợi lên.
Mới vừa áp xuống.
Phó Âm Sênh lại không tự giác mà chui vào trong ngực anh, thân thể mảnh khảnh, toàn bộ đều quấn ở trên người anh, cánh môi hồng nhuận hơi mở, thở ra hơi thở ấm nóng phả vào xương quai xanh của anh.
Mục Hoài vừa mới định ngủ, đã bị động tác của cô làm cho bừng tỉnh, lọt vào trong tầm mắt là thân thể trắng nõn xinh đẹp của cô.
Đem cánh tay vắt lên vòng eo mảnh khảnh của cô, đem cô ôm thật chặt vào lòng mình.
Hương thơm quanh quẩn không nỡ buông ra.
Nữ nhân này trước khi ngủ còn không muốn, hiện tại ngủ rồi, lại lăn vào trong ngực anh.
Bàn tay thon dài của Mục Hoài vuốt ve tóc cô, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình.
Phó Âm Sênh trong lúc ngủ mơ, phảng phất như lại thấy giấc mộng tối hôm qua, bên tai đều là hơi thở ướt át của nam nhân, còn có tiếng thở dốc trầm thấp, giọng nam vốn là từ tính, cùng với tiếng thở dốc của anh, gợi cảm vô cùng.
Bắp chân thon dài thẳng tắp theo bản năng mà gác lên chăn bông, vô lực mà đạp đạp.
Mơ mơ màng màng mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận tràn ra một tiếng rên nhỏ như mèo kêu.
Con ngươi trầm lắng sâu thẳm của Mục Hoài bỗng nhiên tối đi, nhìn cái miệng nhỏ giương lên: "..."
Loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Phảng phất qua thật lâu.
Móng tay tinh xảo của cô được sơn màu đỏ rượu, nhạy bén cuộn tròn, thân thể run run bị anh buông ra.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đôi mắt của Phó Âm Sênh đều mở, chỉ là ý thức được động tác của nam nhân mà tan rã.
Nhìn ánh mắt ngơ ngác ngửa mặt gối trên gối đầu, nam nhân dần dần bình phục hồ hấp của mình.
Mười phút sau, thần sắc của anh đã khôi phục tự nhiên bình tĩnh, từ trên người cô đứng dậy.
"..."
Ánh mắt không còn giống như tối hôm qua chứa đầy cái loại khắc chế lệ khí, ngược lại mang theo vài phần thần thanh khí sảng, tư thái ưu nhã thong dong mà lấy quần dài màu xám, tùy ý mặc vào.
Thẳng đến khi thân ảnh Mục Hoài biến mất ở trong phòng tắm, ánh mắt Phó Âm Sênh mới dần dần thanh tỉnh..
Mẹ nó?
Lại bị cẩu nam nhân thượng?
Nói không có áo mưa, không an toàn đâu?
Phó Âm Sênh nghĩ đến đây, tức giận đến đập giường, anh nhất định đã đi vào, lại phải uống thuốc, nam nhân quả nhiên đều là cẩu!
Tối hôm qua không phải đã nói là không làm sao!
Mục Hoài cái đồ cẩu vật này, không nên tin tưởng anh.
Quá cẩu.
Mục Hoài vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Phó Âm Sênh ngồi ở trên giường, vẻ mặt lạnh nhạt liếc anh, mái tóc dài hỗn độn, bông nhiên thanh tỉnh, chậm rãi đi qua, thoáng cúi người.
Phó Âm Sênh cảm giác được mái tóc ẩm ướt của Mục Hoài phả vào mặt mình, dùng chăn bọc lại bả vai đang lộ ra ngoài, khuôn mặt nhỏ tràn đầy cảnh giác.
Tiếng nói của Mục Hoài mang theo ôn trầm sau khi được thỏa mãn: "Không cần uống thuốc, không có đi vào."
Phó Âm Sênh: "?"