Lão nghiến răng hỏi.
“Đã ngủ với nhau rồi sao?”
“Tò mò chuyện của tôi làm gì? Boss có giúp không?”
An Tử ngồi phía sau đã bắt đầu nghịch, tay anh ấy đang ở trong áo của tôi đưa lên chút nữa thì chạm vào vùng cấm rồi. Giọng nói phát ra từ phía sau đem đến cảm giác như một người xa lạ.
“Chuyện gì cũng làm rồi, sướng chết đi được.”
An Tử đột nhiên trở nên như vậy làm tôi sợ, bản thân bị cái khí thế của người phía sau đè bẹp.
Tay anh ấy đang đặt ở đâu vậy? Chạm vào rồi, ánh mắt của tôi không dám nhìn thẳng vào camera nhờ ơn người phía sau cả.
“Dừng lại đi, bảy giờ gặp nhau trợ lý sẽ đến đó.”
Nói xong boss ngắt máy trước, tôi nắm chặt lấy tay anh ấy, kìm nén hỏi.
“Tôi bẻ gãy xương được chứ?”
An Tử làm ra vẻ vô tội, nghiêm chỉnh đứng dậy lui ra sau một khoảng, lôi cái giọng điệu lừa người ra mà nói.
“Em làm gì cũng được, anh sợ đau em làm nhẹ một chút.”
Tôi quơ đại một câu mà thôi, anh ấy nghiêm túc như vậy làm gì chứ? Boss cho trợ lý đem đồ đến phòng trọ của tôi, mắt lão cực kỳ tinh tường có thể nhìn trước được tương lai cũng nên, còn không quên phần của tôi.
Tôi và An Tử lần lượt thay đồ, hết thảy hoàn tất nhìn tôi có khác gì trợ lý của anh ấy đâu. Tôi thích phong cách gì boss hẳn đã rõ, nhiều lần tôi đến căn cứ chưa một lần thay đổi phong cách ăn mặc của mình.
Chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì cùng với áo vest, trông nghiêm túc hẳn. So với cái khí chất của An Tử thì thôi kém xa, anh ấy trong bộ tây trang vô cùng mê người. Xem ra người chú này cũng không xem cháu mình là kẻ thù.
An Tử mở cửa xe giúp tôi, người tài xế hôm nay là trợ lý của boss, vậy là nói lão tự lái xe đi sao?
Trên đường đi nhận được cuộc gọi của Ngưỡng Mi, tôi lập tức nghe máy. Dù sao bọn tôi cũng có cái gì đó ràng buộc với nhau, tôi lo lắng hẳn là đúng.
“Tao sẽ trở lại đơn vị.”
Giọng nói thều thào của nó đem đến cho tôi dư vị rất khó tả, cực kỳ thấy khó chịu là đằng khác. Cái lý do nó trở lại cũng thật kỳ quặc, tôi hiểu rõ năm sáu phần là vì lão phu nhân, Dục Phong đương nhiên không thể thiếu.
“Mày làm gì cũng được.”
Việc của nó tôi không thể xen vào, việc tốt nhất ở hiện tại là ủng hộ và bảo vệ Ngưỡng Mi bằng cách của tôi.
Màn đối thoại đơn giản đến bất ngờ, dường như nó là muốn thông báo chuyện này thôi. Cả hai im lặng, tôi sợ nó sẽ ngắt máy, bản thân lập tức hỏi.
“Lão phu nhân có chuyển biến gì không?”
“Vẫn còn hôn mê.”
Tôi nghe thấy tiếng thở dài sau đó cuộc gọi đã kết thúc, lo lắng cho tâm trạng của nó thật. An Tử ngồi bên cạnh chắc là nghe thấy hết rồi, anh ấy nhíu mày một hồi lâu sau đó nói.
“Anh không chắc, nhưng rất có thể Ngưỡng Mi quay trở lại đội phá bom, mục đích sẽ chẳng có gì hay ho.”
Điều duy nhất đừng làm tổn thương đến bản thân, tôi mong nó biết.
Đến một quán cafe ba tầng, tôi được trợ lý dẫn đi gặp boss. Cái người nghiêm túc đang phòng ở cạnh cửa kính không khác gì vị tổng tài lạnh lùng, nếu ông ta chuyên tâm với vai diễn đó thì tốt rồi.
“Chó con, lâu rồi không gặp.”
“Chú đừng đắc ý.”
An Tử kéo ghế giúp tôi, đột nhiên cảm giác hối hận lại tuôn trào trong đầu tôi. Hai con sói này, quả nhiên đáng đáng sợ hơn tưởng tượng.
Boss thảy một xấp giấy lên bàn, không cần đọc tôi cũng biết đó là bản hợp đồng mà trước nay tôi đã ký với lão. Những thứ đó e là đối với An Tử không được thuận mắt cho lắm, dùng cái này để đe dọa hẳn là có hiệu quả.
Thái độ khó chịu trên gương mặt của anh ấy trái lại không hề xuất hiện, nụ cười cong cong khóe mắt đầy sự khiêu khích. Rốt cuộc là tự tin đến mức độ nào vậy?
“Số 4 không hề chết vì bị gãy mấy cái xương đúng chứ? Ngày hôm đó tôi cũng đến bệnh viện, tình trạng của số 4 tôi đã điều tra rồi, mua chuộc bác sĩ để làm giả nguyên nhân gây tử vong.”
Câu nói này khiến trong lòng tôi tràn đầy lửa giận, lão già kia vậy mà lừa tôi. An Tử khẽ chạm vào tay tôi, bất giác bản thân đã có được sự bình tĩnh.
Những lời boss đối đáp lại khiến tôi giật mình không ít.
“Xóa tất cả dấu vết của 384 trong tổ chức, sau này nó không còn liên can nữa.”
Tôi hận lão đưa tôi vào con đường sai trái này để tôi chứng kiến vô số cái chết, chứng kiến bạo lực. Đến khi bản thân được tự do lại cảm thấy day dứt, sao lão lại dễ dàng buông tha tôi như thế, chẳng phải tôi là cái máy kiếm tiền của lão sao?
Đương nhiên tôi chẳng có chút tình cảm nào dành cho đối phương, chặt dứt nó từ lâu rồi. Nếu đây là một bước lùi trong âm mưu của boss thì nó là một đòn đánh rất nặng đối với tôi, nói theo kiểu cho hy vọng rồi lại dập tắt.
Gương mặt của boss trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, lão tiếp tục nói.
“384, phải gọi mày 383 thì đúng hơn. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, lần này không có âm mưu toan tính gì cả. Mày sẽ hạnh phúc khi đứng cạnh chó con thay vì tao, dùng số 4 để giữ mày lại nó kéo theo nhiều hệ lụy. Bao nhiêu con mắt không vừa ý, bảo vệ mày không nổi nữa rồi, cút đi, càng xa càng tốt.”
Lão nói xong thì đứng dậy, không tiếc gì rời đi trước. Gương mặt đó tôi còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm cuối cùng là gì, lão không cho tôi cơ hội.
“Em đừng nói là thích chú ta?”
An Tử quay sang tôi, chớp mắt hỏi.