Tôi đến học việc, người đứng ra giao tiếp là Dục Phong.
Lần này khác xa với lần trước, tôi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng chứ chẳng phải do dự, đặt mình vào hoàn cảnh của cô gái kia ít nhiều sẽ xuất hiện loại biểu cảm này.
Bị người mình yêu quay lưng, cảm giác đau lắm.
Thú thật thì tôi có thích lão già kia, từ khi biết lão chỉ xem tôi là cái máy kiếm tiền. Chữ thích đó đi cùng với tuổi trẻ sai lầm, không hơn không kém.
Một khi dứt ra được, tôi giống như một kẻ không tim không phổi. Lạnh lùng nhỉ, đó là thứ tôi có được sau những trận đấu.
Đoán chắc tối nay có án mạng, nhưng Dục Phong bản lĩnh đầy mình nói thêm vài câu cô gái kia đã do dự.
“Cô không tin vào chính mình sao? Sinh đứa trẻ đó ra, tự mình nuôi lớn, tên phản bội kia nhìn vào sẽ nghĩ thế nào. Đương nhiên sẽ cảm thấy áy náy hoặc là tự chọc giận chính mình.”
Cô gái không ngừng lao đi hàng nước mắt, ấm ức đáp lại lời của Dục Phong.
“Anh ấy có gia đình mới. Ba mẹ cũng không tha cho tôi đâu, bọn họ sẽ cảm thấy xấu hổ với hàng xóm, nhất định sẽ không chịu cho tôi vào nhà.”
Tôi nhíu mày hét lớn.
“Sai rồi. Cho dù cô có cụt tay cụt chân bọn họ vẫn xem cô là con của bọn họ.”
Cái miệng này, muốn vả cho một cái. Tôi biết tình hình căng thẳng lời nói ra nhất định phải suy nghĩ kỹ. Lỡ như vì câu nói này mà cô gái trở nên kích động nhảy xuống dưới, tội lỗi này tính sao cho hết.
An Tử đứng bên cạnh cô gái từ bao giờ?
Kinh ngạc vì anh ấy di chuyển trong âm thầm, chính tôi còn bị đánh lừa.
Anh ấy kéo cô gái xuống khỏi chỗ nguy hiểm, liên tục xoa đầu.
“Thật dại dột, cô nghĩ chết là xong sao? Sinh đứa bé và nuôi lớn, đó mới là chuyện cô nên phí sức. Đừng vì những người không đáng mà hủy hoại cuộc sống của mình.”
Ước gì đó là tôi.
Dòng suy nghĩ nên cất kỹ thì hơn, tôi mà tự sát sẽ không ồn ào thế này đâu.
Dục Phong đi đến chỗ tôi, hắn đưa cái áo ngoài đến trước mặt. Có thể thấy lông tơ của tôi dựng lên hết rồi, An Tử làm ra hành động này tôi có thể tiếp nhận dễ dàng, đối với hắn vẫn là rất khác biệt.
Hắn giữ khuôn mặt băng lãnh thốt ra mấy chữ.
“Làm tốt lắm.”
Tôi từ chối ý tốt của đối phương, có thể thấy Dục Phong đang trầm tư, giữa ấn đường xuất hiện vài nếp nhăn.
Tôi nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ.
“Tôi có làm gì đâu.”
An Tử khoác áo cho cô gái kia khiến tôi hơi cay mắt, nói không khó chịu đương nhiên là dối lòng.
Tôi hiểu mà, không phải ghen đâu.
Bọn tôi đưa cô gái xuống giao cho bệnh viện, tâm lý đối phương chưa ổn định. Cái khác biệt là ánh mắt tuyệt vọng đã có lại chút sự sống, điều này đáng để ghi nhận.
Công việc của Dục Phong cũng có ích đấy chứ, tôi trước nay luôn cho điều đó là dư thừa. An Tử an ủi cô gái xong lập tức chạy đến chỗ đến tôi, anh ấy cúi mặt khó khăn mở lời.
“Em có thấy khó chịu không? Trường hợp vừa nãy anh cảm thấy anh nên làm gì đó.”
Anh ấy nghĩ tôi là đứa mù sao? Càng giải thích giống như kiểu tôi là đứa không hiểu chuyện.
Tâm trạng có chút phức tạp, tôi nói.
“Không khó chịu, điều anh nên làm.”
Câu nói có thể trấn an người trước mặt cũng làm người bên cạnh đứng hình vài giây.
Tôi nghe An Tử nói Ngưỡng Mi thích Dục Phong, lại chưa từng nghe qua Dục Phong thích Ngưỡng Mi.
Bọn họ hướng về nhau là một người muốn chuộc lại lỗi lầm năm xưa, một người ra sức bảo vệ.
Nghe nó cứ ngang trái, tim tôi không cao cả như vậy, khó chịu lắm.
Dáng vẻ của Dục Phong dường như vừa hạ quyết tâm, hắn nói.
“Chúng ta, nói chuyện riêng một chút.”
Tôi rất sợ Dục Phong vạch trần nên việc từ chối là không tránh khỏi. Sau này để Ngưỡng Mi về rồi nói với hắn sau, tôi rời đi cùng An Tử.
Bọn tôi tản bộ gần đó, giải tỏa một chút cũng tốt.
Tôi nhớ ra một chuyện, nhanh chóng hỏi.
“Anh đã đọc tài liệu kia chưa?”
Nhìn phản ứng của anh ấy tôi cũng biết là chưa, thật ra muốn vụ án được kết thúc nhanh một chút.
“Vẫn để ở trong nam, lúc bị ba bắt về gấp quá. Tài liệu trong đó liên quan đến chuyện gì vậy?”
Khi nhận được tôi vừa lo cho an nguy của Ngưỡng Mi vừa sợ mẹ nó bắt được nên chỉ xem sơ qua. Vài tấm ảnh kinh dị, đa phần là cảnh mổ bụng người lấy nội tạng, chẳng có gì hay ho.
Thông tin của vài tên nằm trong tổ chức buôn người.
Tôi nhẹ như không mà đáp lại lời anh ấy.
“Liên quan đến vụ án buôn bán nội tạng.”
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi, biết là sẽ dấy lên nghi ngờ nhưng nói ra thì tốt hơn.
Ngay lập tức ngày hôm sau Dục Phong được bổ nhiệm làm đội trưởng đội trọng án, bất ngờ ở chỗ An Tử làm đội phó.
Tại sao anh ấy lại là đội phó? Càng ngạc nhiên hơn tôi là thành viên trong đội của bọn họ, đồng phục của cảnh sát nhìn ngán ngẫm thật.
Bà nội đã cho người gọi tôi đến phòng, khuôn mặt bà ấy giấu đi muộn phiền, tôi đều nhìn ra rồi.
Mới ngày trước bà ấy còn đề nghị tôi nghỉ việc ở cục cảnh sát kia mà. Người bà này đúng là cưng chiều Ngưỡng Mi, cũng rất biết cách dạy dỗ người khác.
Nhìn có vẻ Ngưỡng Mi sẽ biết nói lời ngọt ngào hơn là tôi, nhưng mà cái miệng của nó luôn dùng để đối đầu với cái gia đình này.
“Bà nội, người tin tưởng con một chút đi.”