Những ngày tháng yêu đương với Lục Thanh Trạch đối với Vưu Niệm mà nói là rất thoải mái.
Cũng có lẽ là do dậy thì sớm, anh rất biết cách bao dung và chăm sóc người khác.
Tính tình Vưu Niệm không dễ chịu, có đôi khi sẽ vì chuyện nhỏ mà giận dỗi với anh. Nhưng Lục Thanh Trạch cũng không quá để ý, thái độ đối với cô vẫn như thường ngày. Anh giống như một quả bóng mềm mại mà ấm áp, bao bọc toàn bộ những đầu kim nhọn của Vưu Niệm.
Cũng may, cảm xúc của Vưu Niệm đến nhanh mà cũng nhanh. Sau khi nhận ra sai lầm, làm nũng chơi xấu một hồi rồi cũng nguôi ngoai. Ngay cả khi có mâu thuẫn, cũng nhanh chóng biến mất.
Cứ như vậy, thời gian dần dần trôi qua, hai người càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng ăn ý.
Học kỳ cuối cùng, thành tích của Vưu Niệm vẫn duy trì tốt, cuối kỳ thi đứng trong top 200. Điều này có nghĩa là cô chắc chắn có thể vào lớp thực nghiệm văn khoa vào lớp 12.
Lúc đó trong nhà Lục Thanh Trạch chỉ có một chiếc điện thoại cố định kiểu cũ. Anh khôngcó điện thoại di động, cũng không nghĩ đến việc mua nó.
Vào thời điểm đó, truyền thông chỉ mới chỉ bước vào kỷ nguyên 3G không lâu, điện thoại di động cũng chỉ mới được phổ biến trong nhóm sinh viên đại học. Nó không quá cần thiết với học sinh trung học.
Ngay cả những sinh viên nội trú có điện thoại di động, hầu hết đều dùng máy không có mạng 3G.
Tuy nhiên, Vưu Niệm đã sử dụng điện thoại 3G mới nhất vào thời điểm đó. Một chiếc điện thoại di động gấp màu hồng, chụp ảnh và chất lượng âm thanh là rất tốt, thương hiệu Nhật Bản, rất phổ biến với các cô gái. Không có nhược điểm nào ngoài giá cả đắt đỏ.
Ngày nghỉ lễ, như thường lệ Vưu Niệm cùng Lục Thanh Trạch về nhà.
Trước khi vào nhà, Vưu Niệm mở cặp sách ra, lấy cái hộp bên trong đưa cho Lục Thanh Trạch.
“Đây là điện thoại di động trước đây của em, cho anh sử dụng, thuận tiện để liên lạc ”
Lục Thanh Trạch rũ mắt nhìn hộp điện thoại di động màu đen, không đưa tay ra.
Ánh mắt Vưu Niệm trong veo, lông mày bởi vì sự trầm mặc của anh mà hơi nhíu lại. Cô không hiểu được suy nghĩ trong lòng Lục Thanh Trạch lúc này.
Đối với cô mà nói, đây là điện thoại di động cô không dùng đến, Lục Thanh Trạch lại không có, vừa vặn cho anh mượn.
Nhưng đối với Lục Thanh Trạch mà nói, đây là một loại bố thí thay thế, nó nhắc nhở anh về khoảng cách kinh tế của bọn họ.
Làm sao có thể vô duyên vô cớ dùng đồ của người khác?
Cũng có lẽ là bởi vì càng thiếu cái gì thì càng để ý cái gì, thiếu niên mười mấy tuổi đối với vấn đề tiền bạc lại càng mẫn cảm. Lòng tự trọng vừa cao ngạo lại yếu ớt của anh khiến anh không có cách nào thản nhiên nhận lấy chiếc điện thoại này.
“Anh… Không cần cái này.” Lục Thanh Trạch chần chừ không nhận máy, “Anh có thể dùng điện thoại cố định.”
Vưu Niệm “A” một tiếng, ánh mắt hơi ngạc nhiên: “Nhưng không phải anh muốn làm gia sư sao? Anh lại không ở nhà, làm thế nào em có thể tìm thấy anh đây?”
“Vậy em chờ anh một tháng, chờ anh lấy được một tháng tiền lương là có thể mua điện thoại di động, được không?” Lục Thanh Trạch tính toán một chút, một tháng sau anh có thể mua được.
Vưu Niệm ngửa cằm nhìn anh, cần cổ thon dài: “Vậy tạm thời anh cứ dùng nó trước!”
Lục Thanh Trạch trầm mặc, gân xanh trên mu bàn tay hơi nhô lên.
Thật ra sau khi anh và Vưu Niệm ở bên nhau, thỉnh thoảng sẽ ở trong phòng vệ sinh nghe được tiếng nam sinh cùng lớp cười đùa nói giỡn, nói anh trèo cao với một bạch phú mỹ, vv… Có lẽ trong mắt mọi người, hai người bọn họ là một cạp không xứng.
Anh mím môi, không biết nên giải thích thế nào.
Khoảnh khắc đó, anh vụng về không còn là bản thân nữa.
Anh không muốn ở trước mặt người con gái mình thích lộ ra vẻ tự ti lại nhạy cảm của mình.
Lục Thanh Trạch nhếch môi, giọng điệu có chút khẩn cầu: “Đợi một tháng được không? Tháng này chúng ta sử dụng điện thoại cố định…”
Vưu Niệm lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, thu tay lại.
“Vậy một tháng này không liên lạc được!”
Cô giận dỗi nói xong, quay đầu đi về phía cửa.
Cô không hiểu, vì sao Lục Thanh Trạch lại không muốn lấy điện thoại của cô.
Có phải căn bản anh cũng không thèm để ý đến chuyện muốn liên lạc với cô hay không?
Nói cho cùng, chính là anh không quan tâm đến cô!
Thiếu nữ được chiều chuộng mà sinh hư, nay cô lại vì chuyện Lục Thanh Trạch từ chối mà nổi giận.
Ngay cả buổi tối Lục Thanh Trạch gọi tới cũng không nghe máy.
*
Sáng hôm sau, bạn của Vưu Niệm hẹn cô đi chơi.
Vưu Niệm vừa mới bước và kỳ nghỉ, không nói hai lời mà trang điểm ra ngoài.
Đi dạo phố với bạn bè một ngày, Vưu Niệm thu hoạch được khá nhiều. Hoàn toàn đem cuộc cãi vã ngày hôm qua với Lục Thanh Trạch bỏ ra đằng sau, không, phải nói là bỏ lại sự cô đơn phương tức giận ra phía sau.
Trước khi trở về, sắc trời đột nhiên thay đổi, cơn mưa lớn mùa hè đột nhiên rơi xuống, gió mạnh nổi lên bốn phía.
Vưu Niệm phải mất một lúc mới có thể bắt được xe về nhà.
Ngoài cửa sổ sắc trời âm u mờ nhạt, mưa không ngừng đập vào cửa sổ xe, phát ra âm thanh bộp bộp, trong không khí tràn ngập hơi thở nặng nề cùng nóng nực.
Chiếc xe taxi dừng lại trước sân nhà Vưu Niệm. Vưu Niệm trả tiền, xách theo mấy túi mua sắm lớn nhỏ xuống xe.
Hôm nay bảo mẫu xin nghỉ, không có ai ở nhà.
Vưu Niệm không mang theo ô xuống xe, liền lĩnh xông vào trong.
Mưa lớn trút xuống, những giọt mưa rơi xuống vườn hoa, trong hơi thở có mùi đất và cỏ xanh.
Đang lúc Vưu Niệm đội mưa mở khóa, bên cạnh đột nhiên có thêm một người, nước mưa rơi trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất.
“Niệm Niệm.” Một thanh âm lập tức vang lên.
Vưu Niệm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Lục Thanh Trạch mặc áo trắng quần đen đứng bên cạnh, chiếc ô màu đen trong tay lập tức giơ lên đỉnh đầu cô. Mà chính anh thì bị nước mưa trong nháy mắt tưới ướt, nước mưa dọc theo trán và lông mày chảy xuống.
Vưu Niệm sửng sốt: “Sao anh lại ở đây?” Mau vào đi!”
Cô đẩy cửa ra và đi vào trước.
Lục Thanh Trạch đi theo Vưu Niệm vào biệt thự, đứng trên tấm thảm ở cửa nhà.
Anh thu ô lại, hai má ướt đẫm, quần áo bị nước mưa làm ướt, dán chặt vào người.
Vưu Niệm tiện tay ném đống túi mua sắm của mình xuống đất, lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép nam cho Lục Thanh Trạch.
“Mau thay dép đi, anh theo em đi lên tắm rửa một chút.”
Lục Thanh Trạch giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, thay giày, mặc quần áo ướt cùng Vưu Niệm đi lên lầu, đến gần phòng ngủ của Vưu Niệm.
Vưu Niệm lấy ra một chiếc áo choàng tắm rộng màu trắng từ trong tủ đưa cho Lục Thanh Trạch.
“Anh thay cái này, đưa quần áo ướt cho em, em mang đi giặt một chút rồi sấy khô.
Lục Thanh Trạch vẫn lẳng lặng nhìn Vưu Niệm lục lọi tủ, không lên tiếng.
Lúc Vưu Niệm chuẩn bị đẩy anh vào phòng tắm, Lục Thanh Trạch đột nhiên đưa tay cầm cổ tay Vưu Niệm.
Làn da dính sát vào nhau, nhiệt độ dần nóng lên.
Vưu Niệm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Trạch.
Mái tóc ngắn ướt sũng của anh lộn xộn dán lên trán, làn da bị mắc mưa trắng quá mức, đôi mắt đen như mực nhìn cô, môi mím chặt có chút tái nhợt.
Trái tim bỗng dưng đập lỡ một nhịp.
Vưu Niệm giật giật môi, “Lục Thanh——”
Vừa nói hai chữ, lực đạo trên cổ tay tăng lên, cô bị túm đến lảo đảo vài bước, cách Lục Thanh Trạch càng gần.
Giây tiếp theo, trước mắt có một cái bóng.
Đôi môi hơi lạnh dán lên, gáy và thắt lưng đồng thời bị ôm lấy.
Trong khoảng thời gian này, chuyện hôn nhau đã không còn xa lạ với hai người. Nhưng phần lớn thời gian, nụ hôn của Lục Thanh Trạch đều dịu dàng, nhẹ nhàng.
Mà không giống như bây giờ, anh tiến thẳng vào, tư thế cường đoạt, giống như muốn chứng minh cái gì đó, ở giữa môi lưỡi cô tàn sát bừa bãi.
Môi lưỡi quấn quýt, nhiệt độ dần dần tăng lên.
Nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng từ người Lục Thanh Trạch truyền tới. Anh bị ướt mưa, nên sức nóng mang lại một hương vị ẩm ướt.
Đầu óc Vưu Niệm bị nhiệt độ vừa ướt vừa nóng làm cho mờ mịt, theo bản năng cũng thừa nhận, đáp lại nụ hôn của anh.
Hôm nay Lục Thanh Trạch giống như một đứa trẻ ham ăn đồ ngọt, quyến luyến hôn cô, hôn thế nào cũng không đủ.
Mãi đến khi Vưu Niệm sắp hô hấp không nổi, sắc mặt cũng đỏ ửng, Lục Thanh Trạch khó khăn lắm mới buông cô ra.
“Anh đang làm gì vậy?” Vưu Niệm nhíu mày, “Mau đi tắm rửa đi, cứ như vậy sẽ bị cảm đó.”
Lục Thanh Trạch mím môi nhìn cô: “Hôm qua vì sao không nghe điện thoại của anh?”
Tối qua anh đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng không có ai trả lời. Lòng anh nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức tới nơi này tìm cô.
Thật vất vả mới nhịn được đến hôm nay, buổi sáng anh đi làm gia sư, may là nhà đó rất dễ nói chuyện, tạm ứng cho anh trước một tháng tiền lương.
Vào buổi trưa, anh đã sử dụng số tiền này để mua điện thoại di động, làm một chiếc thẻ điện thoại, không thể chờ đợi mà bấm vào dãy số quen thuộc. Nhưng gọi mấy lần cũng không có ai nghe máy.
Vì thế anh trực tiếp đến khu phố châu Âu tìm cô, từ bên ngoài quan sát thấy bên trong không có ai, anh liền chờ ở cửa.
Đợi một lúc, cho đến khi mưa lớn vẫn không thấy Vưu Niệm trở về.
Anh đã che ô, nhưng mưa vẫn văng từ mọi hướng lên người anh.
Mùa hè nóng nực, nhưng anh thật sự cảm giác được một tia rét lạnh.
Anh cũng không biết mình ở trong cơn bão táp bao lâu, mãi mới nhìn thấy một chiếc taxi dừng ở cửa.
Lúc đó anh thở phào nhẹ nhõm, đợi được là tốt rồi.
“Không nghe điện thoại… Không muốn tiếp lời.” Vưu Niệm nhỏ giọng nói.
Cô đã quen với sự tùy hứng, lúc ấy cũng không cảm thấy như vậy có bao nhiêu quá đáng. Nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh Trạch bây giờ giống như chú gà rớt vào nồi nước sôi, cô lại có chút chột dạ. Cô cũng không nghĩ tới, lúc mình chơi đùa, có một người vẫn chờ ở chỗ này.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch dừng lại trên mặt Vưu Niệm.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy denim hở vai, trang điểm trẻ trung và xinh đẹp.
Một lúc lâu sau, anh khẽ thở dài.
“Còn hôm nay thì sao?”
“Hôm nay?” Vưu Niệm hơi giật mình, từ trong túi lấy điện thoại di động của mình ra, phía trên cho thấy hôm nay có vài cuộc điện thoại từ số lạ gọi cho mình. Cô không biết là của anh.
“Anh đã tạm ứng tiền lương, đây là số của anh.” Lục Thanh Trạch sờ sờ tóc Vưu Niệm, “Lưu lại, lần này không tức giận chứ?”
Nói xong, anh cầm áo choàng tắm mà Vưu Niệm chuẩn bị cho anh, đi vào phòng tắm.
Vưu Niệm quay đầu nhìn bóng lưng anh, một cảm giác chua xót dâng lên trong ngực.
*
Trong lúc Lục Thanh Trạch tắm rửa, Vưu Niệm cũng thay quần áo.
Chờ anh tắm xong, Vưu Niệm đem quần áo của hai người ném vào máy giặt, chuẩn bị giặt sấy khô rồi đưa cho Lục Thanh Trạch.
Trong lúc chờ quần áo giặt xong, Lục Thanh Trạch mặc áo choàng tắm, thoạt nhìn cũng có vài phần khí chất, một chút cũng không thấy kì lạ.
“Lục Thanh Trạch, anh mặc cái này cũng rất đẹp.” Vưu Niệm khen.
Sao bạn trai cô lại đẹp trai như vậy?
Lục Thanh Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Niệm Niệm.” Anh ngồi trên ghế của cô, kéo tay Vưu Niệm, “Sau này có tức giận cũng không cho phép không nghe điện thoại, biết không?”
Ánh mắt Vưu Niệm vô tình nhìn chằm chằm phần ngực anh bị lộ ra bên ngoài, ấp úng đáp một tiếng.
“Hôm nay anh…” Cô chần chừ hỏi: “Có phải anh đã đợi em rất lâu không?”
Cô nhìn vào thời gian cuộc gọi nhỡ, cách bây giờ rất lâu.
Lục Thanh Trạch nhìn cô một lát, kéo người vào trong ngực mình, ôm lấy.
“Anh chờ em bao lâu cũng được, nhưng không thể không liên lạc được với em. Em có biết anh khó chịu thế nào khi không tìm thấy em không?”
Thanh âm trầm thấp của anh vang lên bên tai, tim Vưu Niệm dần dần đập nhanh hơn, cảm giác áy náy từng chút từng chút dâng lên.
“Được rồi, em xin lỗi.” Vưu Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cô hơi thối lui, hôn lên môi Lục Thanh Trạch một cái.
“Sau này em sẽ không làm chuyện như không nghe điện thoại nữa, được chưa?”
Đôi mắt của Vưu Niệm trong trẻo, khuôn mặt đươc tẩy trang sạch sẽ, lộ vẻ chân thành.
Cô chính là như vậy, lúc tùy hứng thì sẽ không nói đạo lý, lúc nhu thuận lại làm cho người ta đau lòng.
Trái tim Lục Thanh Trạch đập mạnh, thật sự là không còn cách nào với cô.
Anh đè ót Vưu Niệm lại, hôn tới.
“Được rồi.”
Nếu giận hờn là chuyện không thể tránh khỏi trong lúc hẹn hò, thì ít nhất đừng để anh không thể tìm thấy cô.
Nếu không, anh đi đâu để dỗ dành cô đây?