Trong giờ giải lao, toàn bộ Lớp 10-3 của trường đều duy trì một bầu không khí sôi nổi, trên mặt ai ai cũng mang theo một loại ý vị thâm trường với nụ cười tỏ ý như đã hiểu.
Kẻ chủ mưu, Lục Thanh Trạch, người thả một quả bom chấn động trong lớp sau đó đã rời đi.
Vưu Niệm bên kia vẫn có chút chưa phản ứng kịp. Ngược lại, các bạn học xung quanh hết người này đến người khác chúc mừng cô, chúc mừng cô cuối cùng cũng theo đuổi được cán sự lớp lạnh lùng Lục Thanh Trạch.
Vưu Niệm nghĩ nghĩ, cảm thấy mọi người nói rất đúng.
—— tôi nguyện ý vì cậu chạy gấp ba quãng đường, chẳng lẽ còn không phải là chấp nhận cô rồi hay sao?!
Vì thế cô mặt mày hớn hở nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.
Tiết tự học buổi tối sau giờ nghỉ, Vưu Niệm không có tâm trạng học bài, lén đưa một mẩu giấy nhỏ cho Lý Lam.
Lý Lam: “Lớp trưởng của chúng ta không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì quả thật dọa người, quá cmn soái!”
Vưu Niệm: “Khà khà khà.”
Lý Lam: “Rồi cậu sẽ sớm bỏ rơi người hâm mộ như tớ thôi T^T”
Vưu Niệm: “Cho cậu một hộp sô cô la.”
Lý Lam: “!!! Nhận lời chúc phúc của tớ, cút ra ngoài đi! Cùng lớp trưởng đi bàn chuyện yêu đương đi.”
Vưu Niệm: “Ha ha ha, được được.”
…………
Cả hai hào hứng lén viết giấy truyền tay nhau suốt hai tiết học, đem toàn bộ sự nghiệp học tập vứt sang một bên.
Cuối cùng, khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Vưu Niệm liếc nhìn thấy Lục Thanh Trạch đứng dậy, vội vàng thu dọn cặp sách và đi theo.
Cô còn chưa kịp chạy tới, Lục Thanh Trạch đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Anh dừng lại, Vưu Niệm không kịp phòng ngừa đập mặt vào lưng anh.
Vưu Niệm kêu lên một tiếng đau đớn, che lại cái mũi hỏi: “Cậu đứng lại làm gì vậy?”
Hành lang chen chúc những học sinh đang vội vàng trở về nhà, ánh mắt của họ thỉnh thoảng dừng lại trên hai người.
Lỗ tai Lục Thanh Trạch có chút nóng lên, thấp giọng giải thích: “Tôi phải đi chạy bộ.”
“Ồ.” Vưu Niệm gật đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Tớ biết.”
Lục Thanh Trạch mím môi, quay người hướng về phía cầu thang bước tới.
Vưu Niệm bật cười, lẽo đẽo theo sau lưng anh đến sân thể dục.
Buổi tối trên sân 9 giờ tối rất ít người, Lục Thanh Trạch đặt cặp sách của mình dưới gốc cây, làm một số bài tập khởi động rồi bắt đầu chạy.
Vưu Niệm đứng dưới gốc cây đợi anh, nhắn tin cho tài xế ở nhà nói rằng một chút nữa cô sẽ về.
“Yo, đây không phải là Niệm tỷ của chúng ta sao?” Một giọng nói trêu chọc đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.
Vưu Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám bạn già trong lớp đang lười nhác đi ngang qua, hướng về phía sân thể dục.
“Đợi lớp trưởng à?” Đàm Trình trêu ghẹo nói.
Lý Nham ở bên cạnh đẩy cậu ta một cái “Này, nói chuyện kiểu gì thế? Rõ ràng là đang đợi bạn trai.”
Nói xong, mấy nam sinh đều hi hi ha ha mà cười rộ lên.
Vưu Niệm trong lòng trợn mắt, phớt lờ bọn họ.
Chỉ là hôm nay tâm tình của cô rất tốt, trong mắt không khỏi lộ ra nụ cười.
“Các cậu mau chạy đi! Lớp 11 và 12 sắp phải dự lớp học buổi tối rồi, đừng quấy rầy các đàn anh đàn chị.”
Giọng nói cô mang theo một chút vui sướng, ngữ khí so với ngày thường mềm dịu hơn chút.
Vài nam sinh xô xô đẩy đẩy, pha trò vài câu rồi bỏ đi.
Bọn họ rời đi không lâu, Lục Thanh Trạch cuối cùng cũng chạy xong 2000 mét.
Hơi thở anh dồn dập, khuôn mặt trắng trẻo và cổ lấm tấm mồ hôi. Ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh, ngũ quan lộ ra vài phần nhu hòa.
“Cậu vẫn còn ở đây.” Ngực anh phập phồng, đôi mắt sáng ngời ánh lên niềm vui.
“Ừ.” Vưu Niệm nheo đôi mắt đẹp lại, tự tin nói: “Chờ bạn trai của tớ.”
Bởi vì vận động nên sắc mặt Lục Thanh Trạch càng trở nên nóng hơn, tay và chân không biết nên đặt ở nơi đâu.
Vưu Niệm cố tình ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Cậu nói xem có phải hay không?”
Trái tim Lục Thanh Trạch đập liên hồi trong lồ ng ngực, không biết là do tập thể dục hay là do cô gái trước mặt.
Bạn trai……
Lục Thanh Trạch không muốn nghĩ về vụ cá cược nữa, tất cả những suy nghĩ của anh đều đắm chìm trong đôi mắt sống động của cô.
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, nặng nề mà “Ừm” một tiếng thật sâu.
Cuộc sống của anh vốn là một bộ phim đen trắng xưa cũ, mà Vưu Niệm chính là người mang theo sắc màu tươi sáng tới, đối với anh phải nói là vô cùng dụ hoặc.
Anh tránh không khỏi, trốn cũng không thoát.
Vậy thì trước mắt cứ để anh phóng túng một chút, hưởng thụ một chút niềm vui sướng này đi. Anh sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với cô, tốt đến mức làm cho cô không đành lòng mà chia tay.
“Vưu Niệm.” Lục Thanh Trạch thấp giọng nói.
“Hả?”
Lục Thanh Trạch cúi người nhặt cặp sách lên, giọng nói có chút cứng ngắc: “Thư tình kia tôi không nhận.”
Vưu Niệm sửng sốt vài giây mới nhận ra anh đang nói đến chuyện hôm đó anh gặp phải.
“Hửm?” Vưu Niệm nhướng mắt nhìn Lục Thanh Trạch, đuôi mắt nhướng lên, ngữ khí có chút kiêu ngạo: “Tớ lại thấy không phải cậu xem nó như bảo bối mà cất vào trong túi hay sao?”
Lục Thanh Trạch vội vàng giải thích: “Tôi nghĩ rằng đó là của cậu.”
Lời vừa dứt, hai người nhất thời trầm mặc.
Vưu Niệm bình tĩnh nhìn anh một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt cùng lông mày có chút đắc ý.
“Gần đây tớ không gửi, cậu có chút thất vọng phải không?”
Lục Thanh Trạch có chút không tự nhiên nên quay mặt đi, không biết nên trả lời như thế nào.
Anh đã quen che giấu suy nghĩ và cảm xúc của mình, nhưng đối với Vưu Niệm thì không làm được.
Vưu Niệm nhìn chóp tai đỏ ửng của anh, trong lòng cười thầm.
Đã từng nhìn thấy những tay chơi như Lệ Tử Dương, dáng vẻ như Lục Thanh Trạch quả thực rất hiếm gặp.
Chơi cũng vui đi?
Có chút đáng yêu.
Hai người sánh bước đi về phía cổng trường.
Vưu niệm nghĩ đến tài xế của mình, quay sang đề nghị với Lục Thanh Trạch: “Đã muộn như vậy, cậu ngồi chung xe với tớ trở về đi?”
Lục Thanh Trạch mím môi, theo bản năng liền cự tuyệt.
Cùng nhau trở về, hẳn sẽ bị người nhà cô phát hiện?
Bố mẹ cô chắc chắn sẽ không đồng ý, không chừng còn muốn tới trường để…
“Tôi……”
“Tôi cái gì mà tôi?” Vưu Niệm không khách khí cắt ngang lời anh, kéo tay anh đi lên phía trước, “Dù sao cũng tiện đường mà.”
Lục Thanh Trạch rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm một lúc lâu đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Nó nóng hừng hực, mang theo một chút ẩm ướt, xúc cảm tiếp xúc từ làn da truyền đến.
Anh vừa mới bình tĩnh lại được một chút thì nhịp tim lại bắt đầu tăng nhanh hơn, trong lồ ng ngực có chút tê dại.
Đây là lần đầu tiên Lục Thanh Trạch, 16 tuổi, tiếp xúc gần gũi với một cô gái như vậy.
Một loại cảm giác vừa kỳ diệu lại vừa phức tạp.
“Hơn nữa, chú Lý cũng sẽ không nói gì…” Vưu Niệm vẫn lầm bầm.
“Được.” Lục Thanh Trạch lấy lại bình tĩnh và đồng ý.
Hai người đi đến cổng trường, nhìn thấy chiếc ô tô nhà Vưu Niệm đang đậu bên đường.
Người lái xe đưa mắt nhìn Lục Thanh Trạch, không nói thêm gì.
Vưu Niệm thản nhiên giải thích: “Chú Lý, đây là bạn học của cháu, cũng tiện đường với chúng ta. Chú cho dừng ở trạm xe buýt trước nhà chú là được.”
“Được.” Người tài xế trung niên tên Lý thúc đồng ý.
Sau khi lên xe, Vưu Niệm lấy sô cô la mà Lệ Tử Dương đưa cho cô từ trong túi xách, mở nắp, bốc một nắm nhét vào tay Lục Thanh Trạch.
“Cậu ăn thử cái này đi, tớ cảm thấy rất ngon.”
“Tớ còn có một hộp cho Lý Lam, Nếu cậu thấy ngon, lần sau tớ mang cho cậu.”
“Tôi không cần, cậu cứ ăn đi.” Lục Thanh Trạch lắc đầu.
Vưu Niệm ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu: “Cậu không thích sô cô la?”
Lục Thanh Trạch “Ừm” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi không thích.”
Những món ăn vặt nhập khẩu lạ mắt, với anh mà nói chúng đều giống như Vưu Niệm, tất cả đều nằm ngoài tầm với của anh.
Tận hưởng quá nhiều thứ không thuộc về mình, anh sợ một ngày nào đó ông trời sẽ phát hiện ra rồi lấy đi tất cả.
Anh không tham lam, chỉ cần có Vưu Niệm là đủ.
Vưu Niệm không biết anh đang nghĩ gì, ngượng ngùng hỏi: “Vậy cậu thích gì? Bánh quy? Khoai tây chiên? Bánh mì? Bánh xốp? Thạch? Hay là hoa quả? Tớ thích xoài, ngày mai tớ sẽ mang đến trường, chúng ta cùng nhau ăn đi…”
Cô giống như một đứa trẻ mới vừa làm quen được bạn mới, gấp gáp không thể chờ để chia sẻ đồ chơi và đồ ăn vặt của mình.
Lục Thanh Trạch có chút buồn cười: “Tôi không hay ăn vặt, cậu tự ăn đi.”
Vưu Niệm có chút nản lòng, cay đắng nói đồng ý.
Sau đó, cô đóng vai một cô gái xinh đẹp trầm lặng và ít nói.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch mấy lần rơi vào trên người cô, anh không hiểu tại sao tâm trạng cô lại đột nhiên sa sút.
Anh hơi hơi hé miệng, muốn nói gì đó lại thôi.
Tâm tư con gái thật quá khó đoán, thậm chí còn khó hiểu hơn cả những câu hỏi phụ trong đề thi.
Lục Thanh Trạch, người vừa có bạn gái, cảm thấy hơi bất lực.
Cho đến khi dừng ở trạm xe buýt, Vưu niệm vẫn như cũ không lên tiếng.
Trước khi xuống xe, Lục Thanh Trạch do dự nhìn về phía Vưu Niệm: “Sáng mai…”
Cậu vẫn ở đây chứ?
Bây giờ anh đã trở thành bạn trai của cô, Vưu Niệm hẳn là không cần dậy sớm nữa phải không? Hơn nữa bây giờ trông cô có chút không vui …
Vưu Niệm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ngày mai chúng ta đi sớm đến cổng trường ăn chút hoành thánh đi!”
Nghĩ đến đồ ăn, áp suất thấp vừa rồi của cô liền biến mất, cả người lại tràn đầy nhiệt huyết.
“Được.” Lục Thanh Trạch lập tức đồng ý, khóe miệng nở nụ cười thoải mái.
Sau khi Lục Thanh Trạch xuống xe, Vưu Niệm lấy điện thoại từ trong túi ra.
Vừa tan học không bao lâu, tin nhắn tán gẫu của Lý Lam đã đến.
Lý Lam: [ thế nào? Hẹn hò với lớp trưởng sao rồi? 】
Vưu Niệm: [… Mấy giờ rồi? Tớ vẫn chưa làm bài tập về nhà]
Lý Lam: 【 còn chưa viết, tớ không muốn lại phải thức đêm đâu】
Lý Lam: [ Cậu yêu đương mắc gì tớ phải thức đêm theo cậu?! 】
Vưu Niệm nhắc nhở cô ấy: [Bởi vì một hộp sô cô la]
Lý Lam: 【…Vì thấy cậu đối với tớ cũng không tệ lắm, nên tớ quyết định mang cho cậu một số truyện tranh từ bộ sưu tập của tớ】
Vưu Niệm tò mò: 【Truyện tranh gì? 】
Lý Lam: [Kha kha kha, truyện tranh yêu đương]
Ngày hôm sau, Quý Lan thật sự lén lén lút lút đưa cho Vưu niệm mấy quyển truyện tranh.
Bìa được bọc cẩn thận bằng giấy gói sách, trên đó có ghi hai chữ Hán và Sử.
Vưu Niệm tức khắc vui vẻ.
“Lý Lam, cậu lừa quỷ sao? Cái này cùng sách giáo khoa kích thước không giống nhau.”
Vừa nhìn là biết gạt người.
“Suỵt.” Lý Lam đem ngón trỏ che ở bên miệng, nhìn chung quanh thấy không có người chú ý, sau đó thấp giọng nói: “Cậu đừng quá xem nhẹ cái vỏ bọc này, mẹ tớ mà thấy cậu muốn bà đánh chết tớ hả?”
Vưu Niệm mở cuốn truyện tranh có bìa sách “Ngữ văn” ra, vội vàng lật xem.
Nội dung bên trong làm người khác mặt đỏ tim run.
“Thế nào? Có phải tuyệt lắm đúng không?” Lý Lam ở bên cạnh hỏi.
Vưu Niệm dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Cũng được, nam chính không đẹp.”
Nữ chính như vậy làm cho Vưu niệm thấy phí phạm của trời.
“Được, được.” Lý Lam bĩu môi, “Lục Thanh Trạch của cậu là đẹp nhất.”
“Đương nhiên rồi!”
Tại thời điểm này, cô không cho phép phản bác.
“Hừ.” Lý Lam phát ra một tiếng cười nhạo.
Vưu Niệm tuy rằng đã cùng với Lục Thanh Trạch ở bên nhau, nhưng thời gian hai người ở chung với nhau lại không quá nhiều.
Vì vậy, khi Lục Thanh Trạch đề xuất cùng nhau làm bài tập về nhà vào cuối tuần, Vưu Niệm đã đồng ý mà không một chút suy nghĩ..
Sáng thứ bảy, hai người gặp nhau ở trạm xe buýt, sau đó cùng nhau đón xe buýt đến trường.
Học sinh lớp hai và lớp ba của trường bình thường đi học, năm nhất trung học phổ thông không có lớp học bù, nên lớp học hầu như không có người.
Trong phòng học của lớp 10-3 chỉ có vài học sinh nội trú lẻ tẻ ngồi làm bài.
Vưu niệm và Lục Thanh Trạch ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau của lớp học, sau khi học được một lúc, tâm trí của cô liền phiêu bạt phương xa.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ.
Thời tiết bên ngoài thật đẹp, nắng thật là ấm áp. Thỉnh thoảng, những chú chim bay ngang qua, đậu trên những ngọn cây hiu quạnh rồi lại thực nhanh mà bay đi.
Nếu là ngày thường, cô hẳn đã đi chơi cùng đám bạn của mình rồi ha? Nhưng hôm nay cô cư nhiên lại cùng với bạn trai học Tiếng anh.
Vô cùng nhàm chán.
Vưu Niệm lấy trong cặp sách ra cuốn truyện mà Lý Lam đưa cho, mở ra đọc.
“Cậu đang xem cái gì?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc.
Mặt Vưu Niệm không đổi sắc nói: “Phim hoạt hình.”
Cuốn sách trên tay thoáng chốc bị Lục Thanh Trạch cướp đi.
Anh thản nhiên lật xem, sắc mặt càng ngày càng tối.
Ngữ khí của anh không tốt, hỏi: “Bình thường cậu đều xem cái này?” Mấy quyển truyện có nội dung như này, anh cũng chưa từng xem qua.
Vưu Niệm đương nhiên bán cá cho đứa bạn cùng bàn “Lý Lam đưa cho tớ xem đó.”
Thật ra cô không cảm thấy nó quá dung tục, ít nhất nó không phải là truyện tranh lộ hết từ trên xuống dưới, hình ảnh được vẽ tương đối hoàn chỉnh.
Lục Thanh Trạch mím môi cất sách đi, cơ mặt căng thẳng.
“Lục Thanh Trạch.” Vưu Niệm giật giật góc áo anh, nhỏ giọng nói.
Lục Thanh Trạch thở dài, quay sang cô: “Làm sao?”
Quên đi, anh vẫn không hết giận cô.
“Cậu có cơ bụng không?” Cô tò mò hồi lâu.
Nhân vật nam chính trong truyện tuy không có khuôn mặt đẹp nhưng lại có thân hình khá ổn. Vai rộng, eo hẹp, chân dài và cơ bụng nổi rõ.
Khung xương của Lục Thanh Trạch cũng rất đẹp, nhưng Vưu Niệm không biết liệu anh có cơ bụng hay không.
Một cổ nhiệt huyết trào dâng trong đầu Lục Thanh Trạch, anh nhìn chằm chằm vào Vưu Niệm, gằn hỏi từng chữ một: “Cậu muốn làm cái gì?”
Vưu Niệm thần sắc bình tĩnh: “Tớ muốn xem, như vậy có được hay không?”
Mặt Lục Thanh Trạch nóng lên, không chút suy nghĩ từ chối: “Không được.”
Vưu Niệm khẽ hừ một tiếng, quay lưng về phía anh, đưa tay trái che mặt, không nói nữa.
Không xem thì không xem.
Quỷ hẹp hòi.
Vưu Niệm cầm bút viết nguệch ngoạc trên giấy nháp, cô dùng sức như thể đang cố cắt giấy vậy.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Lục Thanh Trạch từ phía sau.
Theo sau là giọng nói mềm nhẹ của anh: “Tan học rồi xem được không?”