Editor: Đá bào
Beta: Đá bào
—
Vưu Niệm tức tốc xuống giường, soi gương rồi chải qua mái tóc rối bời của mình một chút.
Cô đi đến trước cửa, hít một hơi thật sâu.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Nhất định không thể để Lục Thanh Trạch phát hiện ra có gì khác thường được.
“Cốc, cốc” một tiếng, cánh cửa bị mở ra.
Khuôn mặt anh tuấn của Lục Thanh Trạch hiện ra, áo khoác màu đen giản dị cùng quần jeans đơn sắc, cảm giác vẻ thành thục ổn trọng ngày thường đã giảm đi không ít, mà tăng thêm vài phần khí chất trẻ trung tươi mới.
“Anh…” Vưu Niệm dừng một chút, ánh mắt do dự: “Chờ lâu rồi sao?”
Lục Thanh Trạch giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Cũng không lâu lắm, chỉ hơn một tiếng đồng hồ thôi.”
Đến sớm, chắc chắn cô đang ngủ, còn đến trễ, thì có thể cô sẽ ra ngoài.
Vì vậy, đến đúng lúc này là chính xác.
Biểu cảm đã thành thói quen của anh khiến cô ngẩn ra.
Cô xoay người, chạy hai bước vào phòng khách và lấy ra một chùm chìa khóa từ ngăn kéo bên dưới tủ TV.
“Cho anh.” Vưu Niệm vội vàng trở lại, đưa chìa khóa đến trước mặt Lục Thanh Trạch đang vừa thay giày xong.
Lục Thanh Trạch nhận lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt chìa khóa.
Anh cúi đầu nhìn về phía Vưu Niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo, trong đôi mắt xinh đẹp thường ngày như tràn ngập một dòng nước sạch sẽ trong veo.
“Chìa khóa nhà em. Sau này anh không cần đợi ở bên ngoài như vậy. Vưu Niệm đối diện với ánh mắt của anh, khẽ nói.
Trong lòng Lục Thanh Trạch hơi ngạc nhiên, “Anh đến lúc nào cũng được sao?”
Vưu Niệm do dự một chút, rồi gật gật đầu.
“Đều được, nhưng mà tốt nhất vẫn là nói trước với em một tiếng. Phòng trước trường hợp biết đâu trong nhà em lại đang có người phụ nữ khác đang lõa thể thì phải làm sao?”
“Lõa thể, một người phụ nữ khác?” Lục Thanh Trạch bị chọc cười vì mạch suy nghĩ này của cô, “Sao lại có người phụ nữ khác trần truồng ở nhà em được?”
“Nhỡ đâu bạn em đến chơi, uống quá nhiều rượu rồi không kiểm soát được bản thân” Vưu Niệm nói với vẻ nghiêm túc.
Loại chuyện này Hạ Anh thật sự có thể làm ra được.
“Anh ngồi đi, em còn chưa rửa mặt.” Cô chỉ vào chiếc ghế sofa và rời đi làm vệ sinh cá nhân.
Lúc cô trở lại phòng khách, Lục Thanh Trạch đang ngồi trên ghế sofa, trong tay là một cái hộp màu trắng.
“Đây là cái gì?” Vưu Niệm đi tới, thấy rõ từng chữ trên cái hộp kia.
Đây là chiếc điện thoại trang bị 5G vừa ra mắt trong năm nay.
“Điện thoại di động?” Vưu Niệm kinh ngạc.
“Ừm.” Lục Thanh Trạch đưa tay ra, “Đưa điện thoại di động của em cho anh.”
“Làm gì?” Nói là nói như vậy, nhưng Vưu Niệm vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động của mình đặt vào lòng bàn tay Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch thành thạo lấy sim thẻ trong điện thoại di động của cô ra, đặt vào chiếc điện thoại mới.
“Lúc nào em cũng nói tín hiệu của mình không tốt. Chiếc điện thoại di động kia của em e BB chắc không dùng được nữa, thay mới thôi, khỏi lo anh không tìm thấy em. Anh vừa thao tác vừa nói.
Lông mày Vưu Niệm nhảy dựng, cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn động tác của anh: “Gà cái gì túi cơ?”
Lục Thanh Trạch mặt không đổi sắc mà giải thích: “Nguồn phát ra băng tần ban đầu vốn được điều chỉnh trong dải tần số nhất định, gọi là băng tần cơ bản, gọi tắt là băng tần cơ sở. Tiếng Anh là Baseband, trong ngành thường được gọi là BB. “
Vưu Niệm há miệng, ánh mắt càng mơ hồ.
Lục Thanh Trạch buồn cười nhéo nhéo cằm cô: “Có thể hiểu là mô-đun trong điện thoại, dùng để xác định tín hiệu của em tốt hay xấu. “
“À.” Vưu Niệm ngậm miệng lại.
Được rồi. Xác nhận, đây là thuật ngữ mà người ngoài cuộc như cô nghe không hiểu.
Lục Thanh Trạch đổi sim thẻ điện thoại di động cho cô, lại giúp cô sao chép danh bạ, các ứng dụng và những thứ liên quan khác vào điện thoại mới.
Vưu Niệm ngồi ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn động tác của anh.
Gương mặt nghiêng nghiêng của anh vẫn dễ nhìn như trước, giơ tay hay nhấc chân, vẫn là loại khí chất mà cô luôn yêu thích.
Tối hôm qua, Lệ Tử Dương hỏi cô có thích Lục Thanh Trạch không.
Thích, sao cô có thể không thích được?
Tuy cô là người thích nhan sắc, nhưng trên thế giới có nhiều người đẹp trai như vậy, sao cô lại chỉ coi trọng Lục Thanh Trạch?
Nếu như không phải liếc mắt một cái đã có tình ý, cô làm sao có thể chỉ vì một trận cá cược mà tùy tiện tiện yêu đương.
Nếu như không thích, làm sao có thể ở bên anh đến năm năm.
Vưu Niệm rũ mắt xuống, trong lòng khẽ động, đưa tay ôm lấy Lục Thanh Trạch, cằm dựa vào cánh tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ.
Lục Thanh Trạch nhìn cô một cái, “Điện thoại di động của em sắp xong rồi.”
Vưu Niệm “Ừm” một tiếng, ngửa đầu hôn lên cằm Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch dừng lại hai giây, trở tay nâng gáy cô lên, hôn lại.
Không bao lâu sau, hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập.
Lúc hai làn môi tách ra, ánh mắt Vưu Niệm đã nổi lên một tầng hơi nước.
“Khanh Khanh, có phải em đối xử với anh rất không tốt hay không?” Vưu Niệm nhìn ánh mắt anh, nhẹ giọng hỏi.
Lục Thanh Trạch trầm mặc một lúc lâu, “Em làm sao vậy?”
Vưu Niệm lắc đầu, “Không có gì.”
Lục Thanh Trạch chạm môi vào trán cô: “Nhiệt độ hình như hơi cao. Tối qua em đã ở đâu?”
“Ngày hôm qua Lệ Tử Dương có đến Hạ Thành, em và cậu ta có gặp mặt một lần.” Vưu Niệm thành thật nói.
Lục Thanh Trạch mím môi, giọng điệu có vẻ không tốt: “Gặp cậu ta… Vì thế cho nên không trả lời điện thoại của anh?”
Vưu Niệm phủ nhận rất nhanh: “Không phải. Tối qua em đi ngủ sớm. Buổi tối lúc anh gọi điện đến thì em đã ngủ thiếp đi rồi.”
Cô ôm anh càng chặt hơn, mặt cũng càng thêm thân mật mà cọ cọ trên người anh: “Khanh Khanh, em hơi lạnh.”
“Lạnh thì mặc thêm quần áo vào, có lẽ em bị sốt nhẹ rồi.”
Cánh tay Vưu Niệm quấn lấy cổ anh, ngửa chiếc cằm nhỏ với vẻ trông mong nhìn anh, “Không cần quần áo, muốn anh cơ.”
Trên mặt Lục Thanh Trạch hơi nóng, giữ chặt cánh tay cô: “Chờ em khỏi bệnh.”
“Dựa vào cái gì mà khi anh bị sốt có thể ngủ với em, còn lúc em bị sốt thì không thể?” Đuôi mắt cô khẽ hếch lên, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Lục Thanh Trạch lẳng lặng nhìn Vưu Niệm trong chốc lát, đột nhiên anh vòng tay qua đầu gối của cô, ôm cô bế lên.
Từng bước chuyển cảnh, Vưu Niệm được đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ.
Một giây sau, một chiếc chăn đã phủ lên người cô, cô giống như một con nhộng được bọc lại.
Sau khi Lục Thanh Trạch xác nhận cô khó mà giãy dụa được với dáng vẻ này, bèn xoay người đi vào phòng khách lấy nhiệt kế và điện thoại di động của cô.
“Tích” một tiếng.
“37 độ 8.” Giọng nói của Lục Thanh Trạch không hề gợn sóng vang lên.
Vưu Niệm “Ồ” một tiếng, “Vẫn ổn, không nghiêm trọng.”
Lục Thanh Trạch giật giật môi, “Em…”.
Vừa nói một chữ, một hồi chuông điện thoại di động đã ngắt lời anh.
Hai người đồng thời nhìn qua, trên màn hình hiển thị ba chữ “Lệ Tử Dương”.
Lục Thanh Trạch đặt điện thoại di động lên tay Vưu Niệm, xoay người đi ra cửa.
Diện tích căn hộ quá nhỏ, âm thanh của Vưu Niệm vẫn truyền đến rõ ràng bên tai anh.
“Tôi hơi sốt, không ăn cơm với cậu nữa.”
“Không sao, đã có Lục Thanh Trạch ở đây rồi.”
“Tôi biết. Được rồi. Tạm biệt.”
……
Thời gian ngắn ngủi có mấy câu, nhưng Lục Thanh Trạch cảm giác như đã chờ đợi một thời gian dài.
Anh có thể nhìn ra, Lệ Tử Dương đối với Vưu Niệm có sự khác biệt.
Chỉ là không biết vì lý do gì mà anh ta không muốn nói rõ cho Vưu Niệm biết. Hai người vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè tốt.
Lục Thanh Trạch nghĩ đến mình, không khỏi cười tự giễu.
Quả thật không phải anh cũng giống như vậy sao? Sợ nói rõ thì cái gì cũng không còn, không bằng trước tiên cứ lấy thân phận “bạn giường” mà ở bên cô.
“Khanh Khanh.”
Nghe thấy Vưu Niệm ở bên trong đang gọi anh, Lục Thanh Trạch lại đi vào phòng ngủ.
Người phụ nữ nằm trên giường, mái tóc dài xõa tung, cô đang tựa lưng vào gối ôm, chăn đắp lên ngực, vẻ mặt dạt dào mà lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay.
“Điện thoại 5G này chơi như thế nào?”
“Không phải, em muốn hỏi là nó có gì đặc biệt hơn so với điện thoại 4G trước đó?”
Lục Thanh Trạch cong môi: “Em có thể hiểu đơn giản là tốc độ internet của nó nhanh hơn. Xem video với chất lượng tối đa, chơi game cũng không phải lo lắng về bộ nhớ.”
“Nhưng mà…” Vưu Niệm có chút không hiểu, “Trước đó em xem video hay chơi game cũng không gặp phải vấn đề gì mà.”
Lục Thanh Trạch ngồi bên cạnh cô, kiên nhẫn giải thích như trước: “Bây giờ 5G vừa xuất hiện ở rất nhiều khu vực không có vùng phủ sóng trước đây. Xu hướng phát triển trong tương lai là gì không ai có thể đảm bảo. Giống như khi mạng 4G xuất hiện, em lúc ấy có nghĩ nó sẽ hot không?”
Đầu giống như bị người ta chọc một cái, Vưu Niệm hưng phấn nhìn về phía anh: “Đúng ha, lúc ấy trước khi 4G ra mắt, còn không có thứ video ngắn này đâu. Nếu không có 4G, Hạ Anh và bạn trai giả của cậu ấy cũng không thể tạo CP.”
Lục Thanh Trạch cười: “Khoa học kỹ thuật là như vậy. Có rất nhiều điều chưa biết có thể chờ đợi để khám phá.”
“Cho nên…” Vưu Niệm dừng một chút, ngước mắt nhìn anh: “Khoa học kỹ thuật rất có mị lực đúng không? Công việc của anh rất thú vị nhỉ? Anh cũng hài lòng với cuộc sống làm việc hiện tại của mình, phải không? “
Ánh mắt Lục Thanh Trạch sâu hơn, giọng trầm xuống: “Em hỏi anh cái này là có ý gì?”
Vưu Niệm duỗi tay bắt lấy cánh tay anh, đôi mắt lộ vẻ chân thành: “Em hy vọng anh luôn vui vẻ.”
Câu nói này là thật lòng.
Bây giờ cô thực sự muốn anh được hạnh phúc. Bất kể bắt cô phải làm bất cứ điều gì, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để phối hợp.
Lục Thanh Trạch nhìn cô thật sâu, giọng điệu bình thản: “Em nói sai rồi. Công việc của anh thật ra rất buồn tẻ và nhàm chán. Thời gian thử nghiệm của một con chip ít nhất cũng mất một năm rưỡi, ngay cả khi được niêm yết thành công cũng chưa chắc đã được thị trường chính thống chào đón. Chu kỳ dài, đầu tư lớn, hiệu quả chậm, ngay cả phía tư bản cũng chướng mắt với ngành công nghiệp này, em nghĩ liệu nó có thể có bao nhiêu thú vị?”
Sắc mặt Vưu Niệm hơi trắng bệch: “Nhưng mà, em vẫn luôn cho rằng anh rất thích công việc của mình. Thời đại học, anh vừa tan học là lập tức tới phòng thí nghiệm, em muốn tìm anh cũng không tìm được…”
“Đó là bởi vì anh cần phải có thành tích tốt, đến lúc tốt nghiệp mới có thể trở nên nổi bật.” Giọng nói của Lục Thanh Trạch rất trầm, từng câu từng chữ như đánh vào trong lòng Vưu Niệm, “Không phải ai sinh ra cũng được ngậm thìa vàng.”
“Em tìm anh nhưng tìm không được?” Lục Thanh Trạch cười khẽ, “Anh không ở phòng học thì cũng chỉ ở thư viện hoặc phòng thí nghiệm. Nhưng còn em thì sao? Đã bao nhiêu lần anh đến tìm em, em đều không ở trường, hả?”
Vưu Niệm mím môi, thấp giọng xin lỗi: “Thật sự em xin lỗi.”
Dù là vì lý do gì, cô cũng xin lỗi.
“Anh không cần em xin lỗi.”
Trái tim Vưu Niệm run lên, mi mắt lại rũ xuống.
Quả nhiên, xin lỗi là cụm từ vô dụng nhất. Lục Thanh Trạch cũng không cần.
“Em nói đúng, đối với cuộc sống hiện tại anh coi như khá hài lòng.” Giọng nói của Lục Thanh Trạch lại vang lên.
Vưu Niệm sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.
“Nếu em có thể giống như bây giờ.” Anh tự nhiên mà bổ sung thêm một chút.
Vưu Niệm nhanh chóng ở trong lòng Lục Thanh Trạch nói mấy lần, tựa hồ đã lĩnh hội được ý tứ của anh.
Cô nghiêng người, đưa tay ôm lấy cổ Lục Thanh Trạch, chăn trượt khỏi ngực.
“Lục Thanh Trạch, em sẽ ngoan ngoãn một chút. Anh tin em nhé.” Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, đảm bảo từng câu từng chữ.
Lần này, cô thật sự sẽ ngoan ngoãn phối hợp, diễn tốt vai “người phụ nữ bị bỏ rơi”.
Lục Thanh Trạch trầm mặc vài giây, ôm lấy cô, khàn giọng mở miệng: “Được, anh tin tưởng em.”