Editor: Yang
Beta: Đá bào
—
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Hạ Anh: [Gói biểu tượng cảm xúc này có nghĩa là gì? Cậu ở bên ngoài kiếm được chó sói hả?]
Tiết Nhu phát ra tiếng chuột đất thét chói tai: [“A a a a a a a a! Có phải Lục Thần không vậy?]
Vưu Niệm thừa nhận.
Hạ Anh: [Mẹ nó mẹ nó!]
Hạ Anh: [Các cậu làm gì rồi?]
Vưu Niệm gửi một biểu tượng thẹn thùng.
Biểu tình này rất tinh tế, mang theo ý tứ muốn nói lại thôi.
Vừa thừa nhận câu hỏi, vừa ám chỉ tâm trạng vừa vui vẻ lại thỏa mãn của mình.
Tiết Nhu: [Wow, tuyệt vời quá!]
Hạ Anh thở dài: [Aizz, xem ra Khang Nhiêu không có hy vọng gì rồi ]
Hai người còn muốn Vưu Niệm tiết lộ thêm một ít chi tiết, đương nhiên là bị từ chối.
Không quá vài giây, tên nhóm lại bị thay đổi.
Vưu Niệm nhìn tên “Nhóm trao đổi kỹ thuật lái xe” ở trên cùng, cười cười rồi cất điện thoại di động đi.
Không, cô sẽ không nói!
*
Không lâu sau khi máy bay cất cánh, Vưu Niệm lại buồn ngủ, nằm xuống ngủ.
Lục Thanh Trạch giúp cô đắp chăn lại, mở máy ra xem báo cáo hàng tháng do giám đốc gửi đến.
Khi phát hiện đôi mắt của mình dừng lại trên cùng một trang PPT đã được hơn 5 phút, anh bất lực đóng máy tính lại.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Lục Thanh Trạch hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm xuống lại rơi vào gương mặt xinh đẹp như mận đào bên cạnh.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nhất của cô vẫn là khi đi ngủ. Cái miệng khiến anh vừa yêu vừa hận kia mím lại, sẽ không nói ra những lời gì khiến anh khó chịu.
Bây giờ họ… được tính là quay lại với nhau rồi, đúng không?
Chia tay năm năm, anh biết giữa hai người vẫn còn có rất nhiều khoảng cách.
Thời gian làm cho bọn họ không có cách nào để lập tức mở rộng lòng mình, chỉ có thể chậm rãi thăm dò từng chút một.
Cẩn thận nhưng lại như đang đi trên lớp băng mỏng.
Rất nhiều chuyện của Vưu Niệm mà anh không được biết.
Nhưng không sao cả.
Tuy rằng lúc trước cô từng làm tổn thương anh, nhưng chỉ cần hiện tại cô nguyện ý ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, anh sẽ không so đo những chuyện trước kia nữa. Về phần tương lai sau này, từ từ rồi tính.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều điều không phải vì thời gian trôi qua mà có thể phai mờ.
Món đồ chơi đáng nhớ nhất, là trò chơi ghép hình năm anh 8 tuổi rất thích nhưng không có tiền để mua; món ăn ngon nhất là một bát mì mà khi cha còn sống đã nấu cho anh; người khắc ghi sâu nhất trong trí nhớ của anh là cô gái anh thích năm 16 tuổi ấy…
Cũng chỉ là ánh trăng sáng trước cửa sổ, nốt chu sa trên ngực.
*
Sau khi trở lại Hạ Thành, Vưu Niệm tiếp tục tiến vào tổ làm phim.
Thời gian thuê chỗ này của đoàn làm phim còn lại không nhiều, cô dự định rằng sau khoảng thời gian này sẽ không làm nữa mà đồng nghiệp sẽ thay cô.
Tăng Vũ miệng khóc “Hu hu” nói luyến tiếc cô, lại bị Vưu Niệm tức giận lườm một cái, làm cho anh ta nói chuyện phải trở lại nói chuyện nghiêm túc.
Trong lúc cãi nhau ầm ĩ, cuộc sống trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày trước, Lục Thanh Trạch tới tìm Vưu Niệm ăn một bữa cơm, ngay sau đó đã phải đi công tác ở nước ngoài.
Hai người không liên lạc thường xuyên, nhưng không đến mức quá mức xa lạ.
Sau khi Lục Thanh Trạch đi công tác trở về, thỉnh thoảng sẽ ở lại nhà Vưu Niệm một đêm, sáng sớm hôm sau lại rời đi.
Đối với cuộc sống hiện tại, Vưu Niệm vẫn rất hài lòng.
《 Lễ Ký 》 có câu: “Việc ăn uống, nam nữ hoan ái, là bản tính mong muốn lớn nhất của con người.”
Lúc rảnh rỗi cùng nhau hẹn hò ăn cơm, sau đó cùng nhau ngủ, không rảnh thì mỗi người bận rộn việc của mình. Tách ra 5 năm, loại trạng thái cẩn thận từng chút không đi vào trái tim này là tốt nhất.
Không có ràng buộc tình cảm, cũng không cần phải sợ lặp lại vết xe đổ khi xưa.
Đối với một người theo chủ nghĩa hưởng lạc như cô, thì nó rất là thích hợp.
Hôm nay, Vưu Niệm đột nhiên nhận được wechat của Minh Chỉ.
Minh Chỉ: [Vưu Niệm, hôm nay hình như tôi đã gặp cậu. Cậu cũng làm việc ở quảng trường CBD Hạ Thành à?]
Hôm nay lúc giữa trưa, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch cùng nhau ăn cơm tại nhà hàng ở quảng trường CBD.
Chẳng lẽ bị Minh Chỉ nhìn thấy sao?
Xuất phát từ sự lịch sự vì từng là bạn học cùng lớp, Vưu Niệm thừa nhận, nói với cô ta rằng mình đi theo đoàn làm phim làm việc ở đây.
WeChat của Minh Chỉ lập tức nhắn tới.
[Thật trùng hợp, tôi cũng làm việc ở đây. Có thời gian chúng ta ăn cơm cùng nhau nha.]
Vưu Niệm khách sáo đồng ý.
Kiểu lời mời ăn cơm lúc rảnh rỗi này giống như chi phiếu trống rỗng, ai biết khi nào rảnh đâu?
Minh Chỉ: [Đúng rồi. Mạn phép hỏi cậu một chút, cậu vẫn còn đang độc thân à? Bởi vì lớp của chúng ta đang lên kế hoạch họp lớp, tôi muốn thống kê một chút.]
Vưu Niệm nhớ lại, Minh Chỉ và các ủy viên trong lớp quả thật rất thân thiết, không nghĩ nhiều mà trả lời: [Tôi độc thân.]
Minh Chỉ ở bên kia thấy Vưu Niệm trả lời, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.
Hôm nay khi cô nhìn thấy Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch ở phòng ăn, toàn thân cô ta tê dại, hai chân cứng ngắc đến mức cơ hồ không đi đường được.
May mắn thay, họ vẫn chưa ở bên nhau.
Nhưng cô vẫn sợ hãi, sợ Lục Thanh Trạch sẽ giống như khi còn học cấp 3, đột nhiên tuyên bố Vưu Niệm là bạn gái của anh.
Lúc học lớp 11, Lục Thanh Trạch vẫn không đồng ý sự theo đuổi Vưu Niệm, bạn học cùng lớp tuy rằng thường xuyên ồn ào, nhưng trong lòng cũng đều cảm thấy lớp trưởng học giỏi lại ưu tú sẽ không yêu sớm.
Cho đến ngày hôm đó trong tiết tự học.
Với tư cách là lớp trưởng, Lục Thanh Trạch cần duy trì kỷ luật trong lớp tự học.
Giáo viên chủ nhiệm quy định, mỗi ngày người vi phạm kỷ luật bị ghi tên phải chịu phạt chạy 800m ở sân thể dục.
Những kẻ ngang bướng trong lớp đều là những kẻ già đời, chạy bộ đối với bọn họ mà nói giống như là chuyện bình thường.
Bắt chạy thì chạy.
Buổi tối hôm đó, Vưu Niệm cũng vi phạm kỷ luật vì nói chuyện riêng trong giờ, nhưng tên của cô không xuất hiện trên bảng đen.
Các bạn cùng lớp đều biết Vưu Niệm đang đuổi theo Lục Thanh Trạch, vì thế có nam sinh cố ý la hét: “Sao lại không có tên Vưu Niệm vậy lớp trưởng? ”
Quả thật ngày thường Lục Thanh Trạch luôn nhắm một mắt mở một mắt với những người phạm tội lần đầu, bạn nam sinh kia cũng chỉ là nói giỡn mà thôi.
Nhưng Minh Chỉ vẫn khẩn trương nhìn qua, chỉ thấy Lục Thanh Trạch đứng trước bục giảng mím môi, gằn từng chữ nói: “Tôi chạy thay cô ấy.”
Tiếng ồn ào trong lớp nhất thời vang lên một mảnh, vành tai Lục Thanh Trạch có chút đỏ lên.
“Vậy sao mà được?”
Còn có người cố ý cười dò hỏi: “Lớp trưởng, cậu thế này là thiên vị nha—”
“Gấp 3 lần.”
Ba chữ, nói ra rất khí phách.
Lớp học im lặng trong nháy mắt.
Sau vài giây im lặng, lớp học bùng nổ tiếng đập bàn và hú hét.
Động tĩnh lớn đến nỗi thậm chí hấp dẫn lực chú ý của lớp bên cạnh, họ nhao nhao chạy tới vây xem.
“Mẹ nó, mẹ nó!”
“Lớp trưởng thật trâu bò!”
“沃日, chị Niệm, chị thật sự theo đuổi được rồi à?”
“A a a a a a! Tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy! ”
……
Trong tiếng ồn ào của bạn học, Lục Thanh Trạch xoay người viết từng nét tên mình lên bảng đen.
—— Lục Thanh Trạch.
Chữ trên bảng đen của anh rất đẹp, bóng dáng cao gầy đưa lưng về phía mọi người, ngón tay thon dài với những đốt xương khớp rõ ràng.
Sau khi viết xong, mặt anh không đổi sắc, phảng phất như vừa rồi chỉ đang làm một chuyện rất đỗi bình thường.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Minh Chỉ vô cùng chua xót.
Mặc dù biết Lục Thanh Trạch đối với Vưu Niệm có gì đó, nhưng cô ta tuyệt đối không nghĩ tới chuyện bọn họ lại công khai theo cách này.
Cô ta lại nhìn về phía Vưu Niệm.
Biểu cảm của Vưu Niệm có chút sững sờ, có lẽ cũng không ngờ tới.
Sau giờ học, Minh Chỉ lặng lẽ đi đến sân thể dục.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Lục Thanh Trạch đang chạy bộ trên sân.
Anh không mặc áo khoác, chạy vòng quanh sân thể dục, một vòng lại một vòng.
Chạy hơn 2000 mét, hơi thở của anh không ổn định, làn da trắng dưới ánh đèn sân thể dục càng thêm tỏa sáng.
Anh cất bước đi tới, nhận lấy áo khoác của mình từ trên tay Vưu Niệm, cánh tay thuận thế khoác lên vai cô để cô đỡ mình.
Vưu Niệm xoay người lại, trên mặt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Cô vốn đã xinh đẹp, cười rộ lên lại càng thêm kinh diễm.
Mà Lục Thanh Trạch cũng cong môi nhìn cô, ánh mắt so với ánh sao trên trời còn sáng hơn.
Anh chạy lâu như vậy, thở hổn hển, nhưng tuyệt nhiên không trách Vưu Niệm, mà còn vui vẻ như vậy.
Minh Chỉ nhìn khuôn mặt Vưu Niệm, chỉ cảm thấy nụ cười này mang theo ý tứ diễu võ dương oai, hết sức chói mắt.
Họ đi ngang qua góc nơi cô giấu mình mà hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của cô.
Cô rình mò họ như một kẻ biến thái.
Năm lớp 11, cô may mắn vẫn được học cùng lớp với Lục Thanh Trạch.
Việc bổ nhiệm cán bộ lớp đã được thay đổi thành hình thức tranh cử,
Lục Thanh Trạch không ứng cử.
Khi đó cô đã biết, mặc dù Lục Thanh Trạch bề ngoài hiền hòa, lễ phép với người khác, nhưng trong lòng anh chưa bao giờ là người nhiệt tình.
Cái gì mà nhiệt tình giúp đỡ người khác, thân thiện với bạn cùng lớp, không bao giờ nằm trong phạm vi xem xét của anh.
Tất cả sự ôn nhu và kiên nhẫn của anh, đều đã dành hết cho Vưu Niệm.
Minh Chỉ chưa bao giờ hâm mộ vẻ đẹp và sự giàu có của Vưu Niệm, nhưng cô ta thật sự ghen tị với Vưu Niệm có thể có được Lục Thanh Trạch.
Cô ta là người vứt bỏ Lục Thanh Trạch, bây giờ dựa vào cái gì mà xuất hiện trước mặt anh một lần nữa?
Ngày hôm sau, lớp 11-3 sau thời gian dài yên tĩnh đã trở nên náo nhiệt.
Các cán bộ trong lớp: @mọi người, lên kế hoạch năm mới, trở lại Bình Thành thì tụ tập một chút.
Ngay sau khi lời kêu gọi được đưa ra, ngay lập tức nhận được một loạt các phản ứng nhiệt tình.
Lúc ăn cơm trưa, Minh Chỉ lên lầu tìm Lục Thanh Trạch, hỏi anh có đi họp lớp hay không.
Lục Thanh Trạch nghĩ đến Vưu Niệm, tâm tình không tệ nói: “Chắc là sẽ đi. ”
Minh Chỉ “Ồ” một tiếng, muốn nói lại thôi.
“Còn có việc gì không?”
Lục Thanh Trạch nhìn ra sự do dự của cô ta.
Minh Chỉ chần chừ: “Cái đó… Vưu Niệm vẫn còn độc thân, hai người… không có quan hệ gì phải không?”
Sắc mặt Lục Thanh Trạch thoáng chốc trầm xuống, ngưng giọng nói: “Cô ấy nói với cô như vậy sao?”
Minh Chỉ gật gật đầu: “Thật xin lỗi, tôi biết cậu không muốn nhắc tới cô ấy nữa, tôi chỉ là…”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Lục Thanh Trạch nhíu mày, cắt ngang lời Minh Chỉ.
Sau khi Minh Chỉ rời đi, Lục Thanh Trạch mở nhóm chat của lớp ra, bên trong không có ý kiến của Vưu Niệm.
Suy nghĩ một lúc, anh cầm điện thoại lên tầng 26.
***