Trở thành phong cảnh, mẹ lương nhìn con gái cùng An Thanh ôm nhau, tâm tình phức tạp vô cùng, dù không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết hai người " sau cơn mưa trời lại sáng ".
"Các con cứ ôm như vậy hoài sao?" Mẹ Lương thấy Lương Hiểu và An Thanh ôm nhau hồi lâu nên mở miệng hỏi.
Lúc này Lương Hiểu mới phản ứng, mẹ còn ở đây, mặt Lương Hiểu không tự chủ được nóng ran lên, bị mẹ thấy như vậy, Lương Hiểu mới ngượng ngùng buông An Thanh ra.
An Thanh cũng cảm thấy bỏ mẹ vợ một bên không tốt, cũng buông Lương Hiểu ra, sau đó cười ngượng ngùng nhìn mẹ Lương.
"Chúng ta ăn cơm đi." Lương Hiểu nín khóc mỉm cười nói, tâm tình cũng " mưa tạnh trời trong ", vô cùng tốt, sau đó nhìn An Thanh một cái, rồi bưng những món ăn khác trong phòng bếp ra.
Cha Lương không bao lâu cũng về đến, thấy trong nhà có thêm một vị khách nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trong lòng mơ hồ đoán được một chút, quả nhiên Lương Hiểu trực tiếp giới thiệu An Thanh là bạn gái cô, cha Lương mặc dù trong lòng đủ loại cảm xúc phức tạp, nhưng thái độ hay vẻ mặt cũng ôn hòa.
An Thanh có thể thấy không khí gia đình Lương Hiểu vui vẻ hòa thuận, An Thanh đột nhiên có chút hâm mộ Lương Hiểu, cô nghĩ có lẽ đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc mới có khả năng yêu, dù An Thanh có thể cảm giác được ông bà Lương gia đối với cô không được tự nhiên, nhưng cô cảm giác được bọn họ đang vì con gái mà tiếp nhận lựa chọn của Lương Hiểu.
An Thanh đi tắm, mẹ Lương kéo Lương Hiểu ra thì thầm.
"Con rốt cuộc cùng con bé xảy ra chuyện gì, trước đó rõ ràng con còn dáng vẻ muốn sống muốn chết, làm sao con bé vừa đến, con liền tốt lên, tốt lên cũng không khỏi quá dễ dàng đi." Mẹ Lương hỏi.
"Chuyện có chút phức tạp, sau này sẽ từ từ nói cho mẹ, chị ấy có thể đến chứng tỏ chị ấy yêu con, vì con buông tha rất nhiều thứ quan trọng với chị ấy." Lương Hiểu không định nói cho mẹ biết An Thanh định kết hôn, để cho cô chờ, tránh nặng tìm nhẹ nói.
"Được rồi, chuyện của các con, mẹ không hỏi nhiều nữa." Mẹ Lương cảm thấy cô gái An Thanh này quả thật rất chọc người thích, xinh đẹp lại ưu tú, có chừng mực, đặt trong đám phụ nữ cũng vô cùng nổi bật, khó trách Lương Hiểu thích, mẹ Lương còn cảm thấy thế, An Thanh nếu là con gái bà cũng khiến cho bà kiêu ngạo.
Muốn con gái thay đổi tính hướng thích đàn ông, ít nhất cũng phải là đàn ông có điều kiện ngang hàng mới khiến Lương Hiểu chú ý, đàn ông có điều kiện giống như An Thanh vậy cũng không phải dễ tìm, cái này đồng nghĩa với việc khả năng Lương Hiểu thích đàn ông vô cùng nhỏ. Cho nên mẹ Lương đành phải từ bỏ ý định thay đổi tính hướng của Lương Hiểu, không có con rể, có thêm một đứa con gái, mẹ Lương tự an ủi mình.
"Ông cảm thấy An Thanh như thế nào?" Buổi tối mẹ Lương cùng cha Lương ở trong phòng len lén thảo luận " con rể " mới đến của bọn họ.
"Con bé An Thanh này rất tốt, nhìn cũng rất giỏi giang, chỉ sợ Lương Hiểu không thể khống chế được."Cha Lương cũng là đàn ông từng trải, nhìn một cái cũng biết An Thanh là người phụ nữ bản lĩnh quyết đoán trên cơ Lương Hiểu.
"Ông suy nghĩ gì a, Lương Hiểu muốn khống chế An Thanh làm gì, ông suy nghĩ nhiều, tính tình của Lương Hiểu chính là có làm trâu làm ngựa cho An Thanh cũng tung tăng lúc lắc đi theo, tôi cảm thấy An Thanh mọi mặt đều không tệ, chỉ sợ Lương Hiểu sau này thua thiệt." Mẹ Lương nói ra lo lắng của mình.
"Bà cũng đừng suy nghĩ nhiều, con gái dù có gả cho đàn ông cũng không đảm bảo sẽ không ly hôn, tương lai ai nói chính xác được, hai đứa bây giờ vui vẻ bên nhau là được, hơn nữa An Thanh ưu tú, Lương Hiểu của chúng ta cũng đâu có kém? An Thanh thích Lương Hiểu, đó là con bé tinh mắt, người trẻ tuổi bây giờ nhiều người chỉ biết nghĩ cho mình, thích người khác nhân nhượng mình, tính tình biết thương yêu như Lương Hiểu có đốt đèn lồng cũng khó tìm." Trong lòng cha Lương, dù con gái người ta ưu tú thế nào cũng không bằng con gái mình.
"Cũng đúng, Lương Hiểu nhà chúng ta cũng không tệ." Mẹ Lương gật đầu nói, quan trọng nhất là, dù mới ở chung với An Thanh một buổi tối, nhưng An Thanh cho người khác cảm giác cô rất chững chạc cùng đáng tin.
An Thanh tắm xong đi ra, liền thấy Lương Hiểu ngồi trên giường cười ngây thô, đôi mắt cong cong, vô cùng khả ái, thoạt nhìn với Lương Hiểu giỏi giang khác biệt một trời một vực, đều nói phụ nữ khi yêu rất giống đứa ngốc, Lương Hiểu lúc này có chút giống thế, nhưng là đứa ngốc đáng yêu, An Thanh nghĩ, cô hẳn là yêu Lương Hiểu, không biết cô trong mắt Lương Hiểu so với trước có gì khác không?
"Cười gì mà vui vẻ đến vậy?" An Thanh hỏi.
"Có chị ở bên cạnh, em liền vui vẻ." Lương Hiểu đưa tay nhận lấy khăn lông lau tóc của An Thanh, rất tự nhiên quỳ gối giúp An Thanh lau tóc chưa khô.
"Mẹ em vừa nói nói gì với em?" An Thanh ngồi trên giường thuận miệng hỏi.
"Quan tâm đến chuyện tình cảm của em, muốn biết em với chị quen nhau thế nào." Lương Hiểu nửa thật nửa giả nói.
"Vậy em nói thế nào?" An Thanh tò mò hỏi.
"Em suy nghĩ một chút, sau đó kể cho mẹ chuyện Tổng tài bá đạo yêu em." Lương Hiểu cười rất vui vẻ nói.
An Thanh nghe thế cũng cười, ở chung với Lương Hiểu toàn thân đều cảm thấy buông lỏng.
"Chị bây giờ cũng thất nghiệp." An Thanh thuận miệng nói.
"Em rất vui, cũng rất sợ." Lương Hiểu nghe vậy, thu liễm giọng đùa giỡn, nói nghiêm túc, vừa rồi vui sướng, kỳ thật là tránh cái vấn đề này.
"Sợ cái gì, sợ chị hối hận, không bồi thường nổi cổ phần công ty sao?" An Thanh hỏi ngược lại.
"Ừ, dù sao chị vì công ty bỏ ra nhiều năm công sức như vậy, hơn nữa những thứ kia vốn nên thuộc về chị, lỡ như một ngày chị hối hận, em lấy gì để bồi thường gian sản lớn như vậy chứ?" Lương Hiểu nặng nề nói.
"Chị cũng hơn ba mươi rồi, quyết định cái gì, chẳng lẽ bản thân không biết? Em sợ thế là không tín nhiệm cách làm người của chị sao?" An Thanh hỏi ngược lại, cô biết trong lòng Lương Hiểu có không ít áp lực.
"Em tin chị, em biết chị không phải là người giận cá chém thớt, nhưng em không muốn chị vì em mất đi những thứ đó, chúng vốn sẽ thuộc về chị..." Lương Hiểu muốn nói lại thôi.
"Lương Hiểu, chị cũng không có vĩ đại như em nghĩ, em cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng không phải là tất cả, chẳng qua chị lựa chọn như thế vì không muốn bị cha chị định đoạt cả đời. Chị không phải mù quáng quyết định, đã suy nghĩ cân nhắc qua, dù tiền rất quan trọng nhưng chị tin tưởng chị có năng lực sống tốt và kiếm tiền, em nghĩ sao?" An Thanh hỏi ngược lại.
"An Thanh, em cùng chị bắt đầu lại." Lương Hiểu tin An Thanh là nói thật, bởi vì An Thanh ở trong lòng cô là một người quyết đoán cùng lý trí, chị ấy nếu đã quyết định như vậy, thì sẽ không lùi bước, giống như ban đầu quyết định kết hôn, cũng không do dự quá nhiều, cho dù Lương Hiểu không biết bước ngoặt nào khiến An Thanh thay đổi quyết định.
"Được." An Thanh vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Lương Hiểu, cô vốn cũng định cùng Lương Hiểu " phụ xướng phụ tùy " [ vợ xướng vợ tùy ].
"Tóc chị khô rồi, em đi tắm trước, chờ em hai mươi phút." Trong lòng Lương Hiểu không còn áp lực, liền có tâm tư khác, những chuyện còn lại mai hẳn nói, bây giờ cô muốn cùng An Thanh ân ái, điên cuồng ân ái, đem mấy tháng khổ sở nhung nhớ, hận không thể dùng liều chết triền miên để bù đắp lại.
An Thanh cảm thấy bầu không khí vốn đang đứng đắn, Lương Hiểu vừa nói ra, bầu không khí liền mập mờ, nhưng quả thật cũng khơi lên tưởng niệm của An Thanh, đặc biệt Lương Hiểu môi dán bên tai An Thanh nói câu cuối cùng, khiến lỗ tai An Thanh có chút nhột.
"Lương Hiểu...Ừ...Đủ rồi..." An Thanh cảm thấy nếu để Lương Hiểu làm tiếp, nhất định sẽ hỏng mất, bởi vì thật quá nhiều lần rồi, cô không chịu nổi nhiều hơn, cô cảm thấy Lương Hiểu tối nay có chút thú tính, dù là tư thế xấu hổ hay là lời nói xấu hổ...
Lương Hiểu luôn có thể ở trên giường khiến cô mất khống chế, An Thanh ở trên giường thỉnh thoảng cũng nghĩ, thân thể cô có lẽ nghiện Lương Hiểu, không chừng cũng là một trong những nguyên nhân cô không bỏ được Lương Hiểu.
Một đêm nay, so với bất kỳ đêm nào cũng kịch liệt hơn, thật giống như niềm vui khi mất mà tìm lại được.
Mặc dù hai người đã cố ý hạ thấp giọng, có thể do cảm xúc quá mạnh mẽ, có lúc sẽ nhịn không được mất khống chế, vì vậy nhà cũ hiệu quả cách âm kém, ở phòng cách vách vẫn nghe được thanh âm khiến người ta đỏ mặt tía tai, hơn nữa kéo dài còn rất lâu, hai ông bà còn có thể phân biệt được thanh âm nào là của Lương Hiểu, ông bà trố mắt nhìn nhau, vô cùng lúng túng.
"Khụ, người trẻ tuổi, thân thể thật tốt." Ba Lương cảm khái, bị mẹ Lương nhéo một cái.
Mẹ Lương còn đang suy nghĩ giữa phụ nữ với phụ nữ thì có thể làm như thế nào, nhưng nghe xong thanh âm, cũng biết bà lo lắng thừa, lần sau phải nói với Lương Hiểu, không được quấy rầy giấc ngủ của ông bà.