Thẩm Nam Kha nhìn người đàn ông ở trước mặt, mặc dù từ lúc đến với thế giới này cô đã phát hiện ra rằng ở thế giới này xem mạng người không ra gì cả. Sau đó ở thời điểm ấy, Thẩm Nam Kha mới thực sự cảm nhận được cảm giác cái chết đang kề cận trên đầu cô.
Hoàng thượng ngồi ở vị trí chính giữa, hai bên trái phải của ông là Thục phi và Hoàng hậu.
Không sai, Hoàng hậu vẫn luôn muốn bản thân cô phải chết, mới vừa rồi Thục phi còn giúp cô cầu tình, người duy nhất mà cô có thể trông cậy vào cũng chỉ có bà ấy mà thôi.
Cả hiện trường đều là sự yên tĩnh kiềm nén, Thẩm Nam Kha quỳ trên mặt đất cũng được một khoảng thời gian rồi, sự tê dại khiến cô hơi nhíu mày lại, nhịn không được mới cử động một chút. Nhưng hành động nhẹ nhàng như thế lại rơi vào tầm mắt của Hoàng hậu Trang Mi.
Trang Mi nói: “Thất vương phi đến từ Bắc Địa, e là chỗ của các người không có nhiều lễ nghi rườm rà như Lạc Nhạn Quốc của chúng ta. Ngươi mới quỳ trên đất mới đó đã khó chịu rồi sao?”
Nói cách khác là thật ra bà ta muốn nói cô không hiểu lễ nghi, trong lòng Thẩm Nam Kha bị cắt ngang một phen, trực tiếp đáp: “Bẩm Hoàng hậu, Nam Kha chỉ cảm thấy chân hơi không thoải mái, nhưng đó là bởi vì ở Bắc Địa chúng ta chưa từng bắt người khác quỳ trên đất thời gian dài như vậy.”
Trang Mi không nghĩ tới rằng lời nói của bà ta lại bị Thẩm Nam Kha nói ngược lại là bọn họ đối xử hà khắc với cô, bà ta nhìn Thẩm Nam Kha ở trước mặt.
Cú dập đầu vừa rồi đã khiến trán cô trở nên máu me đầm đìa, tóc tai cũng lộn xộn thấy rõ, nhưng luẩn quẩn như thế trong mắt của cô vẫn là một vẻ điềm tĩnh khiến Trang Mi cảm thấy rất phẫn nộ.
Đang muốn lên tiếng thì giọng nói của Hoàng thượng truyền đến: “Ý của Tam Công chúa là trẫm không nên đối đãi với ngươi như thế sao?”
“Nam Kha không dám.”
“Không dám?” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, sau đó đập mạnh tay lên trên bề mặt chiếc bàn ở bên cạnh, vươn tay chỉ vào người trước mặt nói: “Trẫm thấy lá gan của ngươi cũng lớn lắm đấy. Trẫm mặc kệ trước đây ngươi ở Bắc Địa có lễ tiết gì, ngươi đã gả vào Lạc Nhạn Quốc của chúng ta thì phải dựa theo luật của Lạc Nhạn Quốc mà làm. Trẫm nhiều lần niệm tình ngươi là công chúa Bắc Địa, phụ thân của ngươi đối xử với chúng ta cũng tôn kính nhưng lại không ngờ tới ngươi lại kiêu ngạo như vậy. Người đâu, kéo xuống phạt đánh trượng cho trẫm. Trẫm mà không nói ngừng thì không ai được ngừng lại.”
Lúc Mộc Tử Cảnh quay trở về bên trong lều trại thì lại phát hiện người ở bên trong lều trại đã biến mất. Sắc mặt hắn hơi thay đổi, lại đi ra ngoài bắt lấy người ở bên cạnh hỏi: “Thất Vương gia đi đâu rồi?”
“Vừa rồi sau khi ngươi đi không bao lâu thì Thất vương gia cũng xông thẳng ra ngoài. Thuộc hạ nhìn thì giống như là chạy về hướng lều trại của Hoàng thượng.”
Diệp Thục Lan mở mắt nhưng lại thấy trước giường của nàng lại là một lều trái vắng tanh. Nàng không khỏi cười lên, ngay cả khi nàng bị thương rồi mà hắn cũng không bằng lòng ở lại bên cạnh nàng được một lúc sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Thục Lan cắn răng nhịn đau mà ngồi dậy, nói với tỳ nữ ở bên cạnh: “Mau trang điểm thay y phục cho ta, ta muốn đi gặp mẫu phi.”
Ngay khi Hoàng thượng vừa dứt lời thì Thục phi lập tức quỳ rạp xuống cầu xin: “Hoàng thượng bớt giận, Thất Vương phi rốt cuộc vẫn là còn trẻ, độ tuổi ấy lúc nói chuyện vẫn cần cân nhắc đắn đo, vẫn xin Hoàng thượng nhìn Thất…”
“Thục phi.” Lời nói của Thục phi còn chưa nói xong thì bị tiếng nói ở bên cạnh truyền đến cắt ngang lời nói của bà ấy.
Thục phi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Hoàng hậu đang nhìn chằm chằm bà ấy, nói: “Từ nãy tới giờ, ngươi vẫn luôn nói giúp cho Thất vương phi, tuy rằng bổn cung biết ngươi thông cảm cho Thất Vương phi vì còn trẻ nên không hiểu chuyện, nhưng mà đã đến nước này rồi mà ngươi còn nói thay giúp nàng ta thì dường như có hơi…”
Hoàng hậu nói đến đây thì không nói tiếp nữa, nhưng mọi người có mặt kẻ hiện trường đều hiểu ý của Hoàng hậu.
Thục phi nương nương là mẫu phi của Ngũ Vương gia, nói thế nào đi nữa thì cũng nên nói giúp cho Ngũ Vương gia và Ngũ Vương phi. Nhưng mà phàm là ở trong hậu cung được một thời gian thì đều hiểu được một đạo lý đó là việc không liên quan mình thì lại trèo lên cao.
Nhưng mà hôm nay, Thục phi nương nương lại ba lần bảy lượt giúp Thẩm Nam Kha cầu tình.
Ánh mắt Thục phi nhìn người đàn ông ở trước mặt, lại phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào bà. Trong lòng nhất thời kinh hãi ngay lập tức quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng! Thần thiếp chỉ là cảm thấy sự việc này… không nên quấy rầy nhã hứng săn thú của Hoàng thượng, không bằng tạm thời giam Thẩm Nam Kha lại đợi đến lúc quay về cung rồi lại quyết định?”
Lời nói này uyển chuyển hơn nhiều so với ban nãy, nhưng mà vẻ mặt của Hoàng thượng vẫn như vậy không thay đổi gì cả. Đôi mắt sắc bén quét qua thị vệ ở hiện trường nói: “Sao nào? Lời của Trẫm không ai nghe thấy sao? Từng người các ngươi muốn tạo phản phải không?”
Nghe thấy lời nói của Hoàng thượng, Đoạn Trường Ca đảo ánh mắt qua nhìn người bên cạnh, hai thị vệ bên cạnh bước lên trên ngay lúc đang muốn bắt lấy Thẩm Nam Kha thì có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào: “Phụ hoàng đợi đã.”
Sau đó, bóng dáng đó cũng ngay lập tức quỳ xuống ở bên cạnh cô.
Lúc Diệp Thục Lan tới thì vừa hay nhìn thấy một màn này, Hoắc Dận Kỳ quỳ ngay bên cạnh Thẩm Nam Kha. Thục phi cũng đang quỳ trên mặt đất trước bọn họ một. Sắc mặt Hoàng thượng ngoại trừ kinh hãi thì là tức giận.
Ông vươn tay chỉ về đám người ở trước mặt, nói: “Được, nếu như ngươi đã muốn như vậy thì trẫm sẽ thành toàn cho ngươi.”
Trước đoạn này thì chính là đoạn Hoắc Dận Kỳ nói với Hoàng thượng rằng, nếu như muốn xử phạt Thẩm Nam Kha thì hãy xử phạt hắn trước.
Hoắc Dận Kỳ là Vương gia, cho dù trước kia là Vương gia không được chiều chuộng nhất, nhưng hắn vẫn là con trai của Hoàng thượng, để mà so sánh thì Thẩm Nam Kha là gì chứ?
Là Tam Công chúa của Bắc Địa, hoặc phải nói là Công chúa nhưng lại sống còn thua cả một tỳ nữ nữa.
Hoàng thường vốn dĩ là đã không thích cô rồi, Hoàng hậu muốn mượn cơ hội này khơi mào loạn chiến giữa Bắc Địa và Lạc Nhạn Quốc. Hoàng thượng sao lại không muốn san bằng Bắc Địa chứ?
Cho nên cái chết của Thẩm Nam Kha, cơ hồ có thể nói rõ là việc mà tất cả mọi người đều mong muốn.
Còn Hoắc Dận Kỳ, lại vì một người con gái như vậy mà góp cả sinh mạng hắn vào sao?
Ngay lúc mọi người nghĩ như vậy thì Hoàng thượng nói với Đoạn Trường Ca: “Mau lôi xuống đi, trực tiếp giam lại.”
Vốn dĩ là một hiện trường săn thú vui vẻ, nhưng lại không ngờ được sẽ thành ra như thế này. Thục phi cắn răng đang chuẩn bị bước về phía trước thì một bàn tay gắt gao nắm lấy bà ấy.
Bà quay đầu lại nhìn thấy Diệp Thục Lan đang nhìn bà, bàn tay gắt gao đặt trên tay của bà, e sợ bà sẽ xông lên trước.
Ngay lúc Thục phi còn đang lưỡng lự chần chừ thì Đoạn Trường Ca đã ra lệnh cho người dẫn Thẩm Nam Kha và Hoắc Dận Kỳ đi về phía sau.
Ngay khoảnh khắc Hoắc Dận Kỳ bước ra thì Thẩm Nam Kha có hơi mơ màng, đợi tới lúc cô kịp hoàn hồn lại thì cô và Hoắc Dận Kỳ đã bị giam ở lồng giam rồi.
Sau đó cô mới biết được, Hoàng thượng còn đem theo một cái lồng giam được làm bằng gỗ theo nữa.
Trên mặt của Hoắc Dận Kỳ vẫn còn đang đeo mặt nạ khiến cô không nhìn thấy được sắc mặt của hắn. Nhưng từ đôi môi mím chặt của hắn thì có thể biết được tâm trạng của hắn đang không được vui.
Cũng phải thôi, bản thân cô dường như lại hại hắn thêm một lần nữa.
Thẩm Nam Kha ngồi xuống ở bên cạnh, duỗi tay chạm vào trán của mình là một trận đau đớn. Lúc này đã ngừng chảy máu rồi nhưng mà trên trán vẫn còn rất đau. Vừa rồi cô tận lực kiên trì bằng ý chí của chính bản thân, bây giờ thả lỏng người thì cứ cảm thấy khắp người đều hơi mê man.
Hoắc Dận Kỳ nhìn sang, ánh mắt nhìn một vòng khắp người cô sau đó ngẩng đầu nói với Đoạn Trường Ca ở bên cạnh: “Đoạn thống lĩnh, có thể làm phiền ngươi tới lều trại của ta tìm Mộc Tử Cảnh được không?”
Ánh mắt Đoạn Trường Ca lướt qua người Thẩm Nam Kha rồi mới gật đầu.
Hoắc Dận Kỳ nhắm đôi mắt lại, Thẩm Nam Kha đau không chịu được muốn duỗi tay lau một chút thì một đôi tay tóm lấy đôi tay của cô.
Thẩm Nam Kha mở mắt, lại thấy khuôn mặt của Hoắc Dận Kỳ ở ngay trước mặt cô, trong tay hắn là một lọ thuốc không biết xuất hiện từ lúc nào.
Đầu óc của Thẩm Nam Kha hơi trì trệ, Hoắc Dận Kỳ duỗi tay ra nhẹ nhàng giúp cô xoa miệng vết thương. Ở chỗ đó mới vừa rồi ở trên mặt đất đã có cát đi vào, lúc Hoắc Dận Kỳ thoa thuốc thì Thẩm Nam Kha đau đến mức chảy nước mắt, miệng không nhịn được cũng xuýt xoa một tiếng.
Bàn tay Hoắc Dận Kỳ cứng đờ, sau đó Thẩm Nam Kha chỉ cảm thấy có gì đó nhẹ nhàng phảng phất lướt qua miệng vết thương của cô, là một hơi ấm áp, là hắn đang giúp cô…
Thổi sao?
Thẩm Nam Kha sững sờ, đang muốn ngẩng đầu lên thì Hoắc Dận Kỳ trực tiếp ấn đầu cô xuống, nói: “Không muốn để lại sẹo thì đừng có cử động.”
Thẩm Nam Kha lập tức dừng lại, không cử động nữa.
Sau khi giúp cô phủi bỏ lớp cát ở trên miệng vết thương thì Hoắc Dận Kỳ bắt đầu giúp cô bôi thuốc.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người dựa vào nhau gần như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!