Hai ngày trước, Hoàng Thượng lúc ở trên triều đường đã nói muốn săn bắn vốn vào mùa thu và cầu phúc đều vào năm ngày sau.
Những năm trước đến giờ chuyện này đều cần thời gian chuẩn bị hơn nửa tháng, mà Thái tử với tư cách Thái tử, Hoàng Thượng cũng trực tiếp nói để hắn làm.
Nhưng triều sớm hôm nay Hoàng Thượng lại nói một quyết định khiến tất cả mọi người khiếp sợ.
Năm nay, ông ta muốn giao chuyện này, bao gồm xa giá của hậu cung phi tần lẫn văn võ bá quan đi về bãi săn, đều cho Thất Vương gia Hoắc Dận Kỳ sắp xếp!
Phải biết rằng, lúc trước tuy lúc lũ lụt Hoắc Dận Kỳ dành được không ít công lao, trên triều sớm Hoàng Thượng cũng khen hắn không ít, nhưng sau này vì chuyện Thái tử phi gặp thích khách, không phải khiến Hoàng Thượng có chút bất mãn sao?
Vì sao lúc này ông ta lại giao chuyện quan trọng này cho hắn?
Nghĩ vậy, ánh mắt mọi người lại nhìn về Thái tử Hoắc Dận Hàn bên cạnh, lại thấy mặt hắn ta lộ ra một mảnh lạnh nhạt, ngược lại là dáng vẻ không quá coi trọng chuyện này.
Mọi người ở đây lúc muốn chúc mừng Hoắc Dận Kỳ, Hoắc Dận Kỳ lại đột nhiên hất trường bào lên quỳ xuống trước mặt Hoàng Thượng nói: “Phụ hoàng, chuyện này liên quan đến an toàn của người và quan viên cả triều, nhi thần tự biết năng lực chưa đủ không đủ để gánh trách nhiệm này, kính xin phụ hoàng lại chọn một người khác, nhi thần nguyện ý giúp đỡ hắn!”
Lời này của Hoắc Dận Kỳ có chút khiến người khác phải nghĩ lại.
Chuyện này có thể biểu hiện ra Hoàng Thượng tin tưởng mọi người, đây đương nhiên là tốt, nhưng có lợi tất có hại, chuyện này thuận buồm xuôi gió thì tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện không may gì đứng mũi chịu sào nhất định chính là người chuẩn bị cái này…
Hoắc Dận Kỳ là một người thông minh, cũng không muốn gánh lấy trách nhiệm này, lại không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vì vậy muốn để Hoàng Thượng tìm một người khác, nói như vậy nếu xảy ra chuyện gì chính là trách nhiệm của hai người, lại có thể nhân lúc này…
Khỏi cần phải nói, Niên Thừa Tướng bên này mắt sâu thêm vài phần, lúc nhìn về Hoắc Dận Kỳ cũng bắt đầu có chút khác biệt.
Nghe lời Hoắc Dận Kỳ nói, Hoàng Thượng vuốt râu của mình, nói: “Nói cũng không phải không có đạo lý, chỉ là người được chọn này…”
“Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý gánh trách nhiệm này!” Lập tức có người tự đề cử mình, mà người này…
Hoắc Dận Kỳ cúi đầu, mặc dù không ngẩng đầu cũng biết người tự đứng ra là ai, hắn ta luôn coi mình là cái đinh trong mắt lúc này chính là cơ hội ra tay tốt, nhất định sẽ không bỏ qua.
Hoàng Thượng nhìn thoáng qua hai người quỳ dưới đài, cũng không cân nhắc quá lâu, nói thẳng: “Được, quyết định như vậy đi, hy vọng hai người các ngươi sẽ biểu hiện thật tốt! Mà hội săn bắn năm nay, trẫm cũng định lập một trận đấu, ai có thể chiến thắng trận so tài này …”
Hoàng Thượng nói xong quay đầu nhìn thoáng qua người ở dưới đài, quả nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, muốn biết mình sẽ nói cái gì tiếp theo.
“Trẫm sẽ có trọng thưởng!”
Mặc dù nói so tài như vậy những năm trước đều có, nhưng bây giờ Hoàng Thượng tự mình nói nhất định có một phần thiên ý, mắt Hoắc Dận Kỳ dưới mặt nạ dạo qua một vòng, lập tức nghĩ tới điều gì khóe miệng lập tứng cong lên.
Sau khi tan triều sớm, dù Hoắc Dận Kỳ vừa mới đẩy ra vị trí quan trọng nhưng ai cũng nhìn ra Hoàng Thượng coi trọng hắn, quan viên ngày trước đều xem thường vị Vương gia tàn phế này lập tức đều đi tới chúc mừng hắn.
Trên mặt Hoắc Dận Kỳ vẫn giữ vẻ mặt không lộ gì, sau khi cảm ơn từng người mắt lại thoáng nhìn qua phía trong cung điện.
Vừa rồi lúc tan triều sớm, hắn rõ ràng nhìn thấy Thái tử trực tiếp đi vào cùng Hoàng Thượng…
Bây giờ Hoắc Dận Hàn thật đang ở trong tẩm cung của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng biết mình vừa nãy làm hành động kia nhất định làm tổn thương lòng đứa trẻ này, nhưng ông ta cũng không còn cách nào.
Vì ông ta hiểu rõ đứa con trai này, vì vậy ông ta biết nếu truyền ngôi cho Hoắc Dận Hàn thì mấy đứa con còn lại của mình sẽ phải nhận lấy tổn thương gì, đối với một quân vương có dã tâm là chuyện tốt.
Nhưng ông ta cũng không mong muốn nhìn thấy cảnh bọn họ tự giết lẫn nhau.
Vì vậy nếu có ngày cần phải hạ quyết tâm, không bằng bây giờ làm trước!
Nghĩ tới đây, Hoàng Thượng nói với Hoắc Dận Hàn: “Hàn nhi à, trẫm biết ngươi không hiểu cách làm của trẫm ngày hôm nay, nhưng ngươi phải biết những năm này Thất đệ của ngươi trôi qua không dễ dàng, trẫm không muốn …”
“Phụ hoàng không cần lo lắng, nhi thần cũng không suy nghĩ gì nhiều, những năm này Thất đệ thật sự trôi qua vô cùng nỗ lực, nhi thần cũng nhìn thấy. Phụ Hoàng không cần cảm thấy thế nào, vốn dĩ chúng nhi thần cũng muốn phân ưu với phụ hoàng, đây mới là chuyện mà nhi thần muốn làm nhất.”
Nghe thấy những lời này của Hoắc Dận Hàn, Hoàng Thượng cuối cùng cũng buông lòng, đi đến cạnh hắn ta, vỗ vai hắn ta nói: “Rất tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy trẫm thật sự rất vui!”
Mặt Hoắc Dận Hàn vẫn giữ nụ cười bất động thanh sắc, nói: “Như vậy, nhi thần nghe nói thân thể mẫu hậu hai ngày này có chút không khỏe, nhi thần muốn đến hậu cung một chuyến, vẫn an bà ấy một chút!”
“Được, ngươi đi đi!” Hoàng Thượng nói xong Hoắc Dận Hàn lập tức cúi người một cái, quay người rời đi.
Nhìn bóng người đi xa kia, Hoàng Thượng nhẹ thở ra một hơi, Tô An bên cạnh nhìn thấy liền nói: “hoàng Thượng, nô tài thấy hôm nay tính tình Thái tử ngược lại trầm ổn rất nhiều, nếu đổi lại là vài ngày trước sợ là bây giờ đã trực tiếp nhảy lên.”
Nghe thấy lời Tô An nói, lông mày Hoàng Thượng lại chậm rãi nhíu lại, nói: “Đứa nhỏ này sợ là biết Kỳ nhi nói chuyện Thụy Thông Phái với trẫm rồi, như vậy cũng tốt, những năm gần đây trẫm xác thực bạc đãi Kỳ nhi, nếu có thể nhân cơ hội này…”
Hoàng Thượng đang nói đột nhiên không nói nữa, chỉ nói: “Thôi, đến lúc đó lại xem xét đi!”
Hoắc Dận Hàn một đường trực tiếp đến Hòa Thụy Cung của Hoàng Hậu, lúc mới đi vào liền thấy Hoàng hậu Trang Mi đang ngồi trên trường kỷ, tay nhỏ trắng bệch đặt bên trên đang được cung nữ giúp thoa Đan khấu.
(có thể là một loại thuốc dưỡng da tay??)
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu!” Hoắc Dận Hàn chậm rãi quỳ xuống, cao giọng nói.
Hoàng Hậu đang nhắm mắt liền chậm rãi mở mắt ra, nhìn hắn ta một cái sau đó nói: “Đứng lên đi! Chuyện lúc nãy trên triều bổn cung đã biết, Thất đệ này của ngươi, lúc trước ngược lại là bổn cung xem nhẹ hắn!”
Nghe lời Trang Mi nói, lúc này Hoắc Dận Hàn nói chậm rãi đứng dậy nói: “Vốn dĩ Hoắc Dận Kỳ cũng không phải vật trong ao, chẳng qua lúc này bộc lộ tài năng sợ sau này hắn muốn làm gfi sẽ rất khó.”
Trang Mi nhẹ nhàng ân một tiếng, nói: “Chẳng qua là ngươi cần phải đề phòng cái người này là cái Vương phi kia của hắn, lúc trước không phải rất có ý vơi ngươi sao? Có thể từ trong miệng nàng moi ra cái gì không?”
Lời Hoàng hậu nói lập tức khiến Hoắc Dận Hàn nhớ tới đã lâu không thấy Thẩm Nam Kha, một nữ tử rõ ràng lúc trước thuận theo hắn ta mọi thứ bây giờ liền nhìn cũng không muốn nhìn thấy mình.
Lông mày hắn ta lập tức nhíu lại, liền nói: “Nhi thần sẽ biểu hiện thật tốt, lúc này tuy Hoắc Dận Kỳ thông binh giao toàn bộ công việc giám sát cho người khác, nhưng việc này cũng không phải chúng ta không có cơ hội ra tay!”
Hoàng Hậu chỉ nhẹ nhàng ân một tiếng, sau đó chậm rãi bước xuống từ trường kỷ, đi đến bên người Hoắc Dận Hàn, tay đẹp vừa thoa Đan khấu nhẹ đặt lên trước ngực Hoắc Dận Hàn, nói: “Mẫu hậu luôn biết rõ năng lực của ngươi, ngươi nên biết tất cả huynh đệ của ngươi đều là chướng ngại vật của ngươi, nếu muốn quân lâm thiên hạ, ngươi nhất định phải hạ quyết tâm!”
“Nhi thần đã biết!” Hoắc Dận Hàn dời mắt xuống, thấp giọng nói.
Hoàng Hậu không nói gì khác quay người đi vào, Hoắc Dận Hàn mới đi ra từ trong nội cung Hòa Thụy Cung. Lúc mới vừa ra khỏi hậu cung liền nghe tiếng truyền đến từ phía sau: “Lục ca.”
Người Hoắc Dận Hàn chấn động, lúc mạnh mẽ xoay người lại lại nhìn thấy Hoắc Dận Thông đang đi về phía mình nói: “Thật là trùng hợp, chẳng lẽ Lục ca cũng tiến cung tới gặp Hoàng Hậu nương nương à?”
Mặt Hoắc Dận Hàn lộ ra thay đổi, nhưng rất nhanh hắn ta nói: “Đúng vậy, Bát đệ đây là …”
“Cũng giống Lục ca vậy, ta cũng đến thăm mẫu phi của ta. Chọn ngày không bằng gặp ngày, Lục ca, ta nghe nói bên cạnh Duyệt Lai Khách có một nhà mấy ngày gần đây mới cho ra món ăn mới, không biết Lục ca có hứng thú đi cùng ta?”
Bên cạnh Duyệt Lai Khách kia chính là U Lan Các nổi danh nhất kinh đô, Hoắc Dận Thông nói món ăn mới nhất định là ở đó.
Hoắc Dận Hàn lập tức nở nụ cười nói: “Bát đệ nếu đã có lời mời, Lục ca tất nhiên sẽ cùng đi, chỉ là nếu là món mới không bằng cùng gọi mấy huynh đệ khác cùng đi, thế nào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!