Trước đấy, Thẩm Nam Kha đã biết thân phận của người trước mặt mình, vì vậy trên mặt cũng không có quá nhiều sự kinh ngạc, chỉ nói: “Ta muốn gặp nha đầu của ta.”
“Đợi vết thương của nàng tốt lên liền có thể đi thăm cô ấy rồi.’
Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt của hắn ta vừa đen vừa sâu, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng giọng điệu lại không có gì đáng ngờ.
Thẩm Nam Kha nghiến răng nói: “Không, ta muốn gặp nàng ấy ngay bây giờ.”
“Tiểu Nam, đừng có làm loạn nữa.” Hoắc Dận Kỳ khi nói, tay còn vươn lên vuốt khuôn mặt của cô, nhưng hành động thân mật như này lại khiến Thẩm Nam Kha trực tiếp lùi về phía sau tránh ra xa, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn “Nàng ấy có phải… đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Thẩm Nam Kha cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân nhưng giọng nói của anh đã có một tia run rẩy, Hoắc Dận Kỳ sửng sốt một chút, nhẹ nhàng tiếp lời: “Tiểu Nam, mưu hại hoàng tử là tội chết.”
Quả nhiên!
Cho dù vừa rồi Thẩm Nam Kha đã dự liệu trước rồi, nhưng khi Hoắc Dận Kỳ từ chính miệng nói ra thì lại là chuyện hoàn toàn khác, nàng cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình nắm chặt hai tay rồi lại từ từ buông ra.
Nàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Ta hỏi ngươi, lúc đó ngươi có thể cứu ta, tại sao không cùng cứu nàng ấy?”
Hoắc Dận Kỳ không trả lời, nhưng Thẩm Nam Kha có thể đoán được đáp án, vì sao ư?
Vì cần có vật tế thần
“Tiểu Nam, cô ấy ra đi một cách thanh thản, hơn nữa cũng là tình nguyện, không phải…”
“Đừng nói nữa” Thẩm Nam Kha ngắt lời anh, nắm lấy khung giường bên cạnh chậm rãi đứng lên, dưới anh mắt kinh ngạc của Dao Bình, cô nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Cho dù như vậy, đó cũng là một sinh mạng! Thôi, ta không muốn nói nhiều với ngươi, ngươi với những người khác giống nhau, coi mạng người như cỏ thậm chí còn coi đó là một lẽ thường tình, ta…”
Trước khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Nam Kha cũng không biết bản thân nên nói gì vì vậy trực tiếp nhấc chân lên rời đi,
Trái với mong đợi, Hoắc Dận Kỳ vậy mà không hề ngăn cản nàng khi nhìn thấy động tác của nàng, nhưng rất nhanh Thẩm Nam Kha liền biết hắn ta vì sao mà không ngăn cản mình rồi.
Thân thể của nàng vốn chỉ là miễn cưỡng khỏe mạnh, đi thêm mấy bước nữa, chỉ cảm thấy trước mắt mình sao bay loạn xạ, sau đó hai mắt đen kịt lại, cả người trực tiếp ngã xuống.
Lúc tỉnh lại cũng đã gần chạng vạng rồi, Hoắc Dận Kỳ đang ngồi ở mép giường, bên cạnh là một bát thuốc đã đun sôi, nhìn thấy nàng đã tỉnh, hắn ta nhẹ giọng nói: “Nàng tỉnh rồi, uống thuốc đi.”
Thẩm Nam Kha nhìn người đàn ông trước mặt, lông mày không khỏi nhăn lại.
Nàng tiếp xúc với hắn, tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong thời gian một ngày, nhưng vào thời khắc này, nàng lại cảm thấy, người đàn ông trước mắt mình có chút đáng sợ.
Đó là loại cảm giác bất kể bạn nói hay làm gì cảm xúc của anh sẽ không bao giờ có tí gì thay đổi.
Và chiếc mặt nạ đó, dưới ánh trăng, càng thêm sự lạnh lùng.
Thấy Thẩm Nam Kha không nhúc nhích, Hoắc Dận Kỳ dùng thìa múc thuốc bên trong, nói “Ta đút cho nàng ăn.”
“Không cần, để ta tự làm.” Thẩm Nam Kha nói, cùng lúc đó lấy lại bát thuốc, dùng một hơi uống cạn.
Thuốc rất đắng nhưng nàng cũng chỉ cau mày, dùng một hơi uống cạn vậy mà nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nam, nàng hình như có chút khác thường.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!