Tay hắn vẫn còn đang ở trên người nàng, còn chưa kịp thắt dây lưng lại, tay hắn đặt trên tấm lưng trần của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve khiến toàn thân Thẩm Nam Kha nổi da gà.
“Cái đó… Miệng vết thương của chàng ổn rồi đúng không. Ta muốn đứng lên…”
Thẩm Nam Kha còn chưa kịp nói xong, Hoắc Dận Kỳ đã kéo nàng lên. Hắn khỏe đến mức có thể dùng một tay kéo Thẩm Nam Kha lên. Thẩm Nam Kha ngã vào trong ngực hắn, tư thế ái muội này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nhịp tim Thẩm Nam Kha bỗng nhiên có chút hỗn loạn, cả hai tay chân vừa định đi xuống, Hoắc Dận Kỳ đột nhiên tăng thêm sức lực, sau đó, hơi thở nặng nề của hắn dần dần đè lên môi Thẩm Nam Kha.
Nụ hôn của hắn cực kỳ bá đạo. Trước khi Thẩm Nam Kha kịp phản ứng, đầu lưỡi lành lạnh đã tiến vào trong khoang miệng nàng, tham lam đoạt lấy hơi thở cùng dư vị của nàng. Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nam Kha đặt trên ngực hắn lúc đầu còn muốn giãy dụa nhưng nàng lại nhanh chóng quên mất mà rơi vào trầm luân.
Thẩm Nam Kha nghĩ nàng nhất định đã điên rồi.
Hơi thở nặng nề của hắn quanh quẩn trên người nàng, bàn tay thô ráp từ từ đưa lên dọc theo eo nàng. Khi hắn dần cởi bỏ y phục của nàng, Thẩm Nam Kha cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Nàng vốn muốn đẩy hắn ra nhưng Hoắc Dận Kỳ dường như biết được nàng muốn động thủ, trực tiếp xoay người để nàng nằm dưới thân hắn.
Bên ngoài mặt trời chiếu xuống những tia nắng rực rỡ nhưng trong gian phòng lại tối om, dáng người cao lớn của hắn bao trùm nàng không để tia nắng nào có thể xuyên qua, bàn tay hắn nhẹ nhàng di chuyển lên eo Thẩm Nam Kha, con ngươi Thẩm Nam Kha không khỏi co rút lại. Hắn liền nắm lấy tay nàng đặt trên đỉnh đầu khiến nàng không thể cử động được
Hoắc Dận Kỳ đang đeo mặt nạ trên mặt, nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn nhưng Thẩm Nam Kha có thể thấy rõ tận sâu trong đôi mắt ấy không có chút dục vọng nào trong đó.
Kiếp trước có người nói với nàng rằng đôi mắt là thứ không biết nói dối.
Cho nên trận triền miên vừa rồi, kỳ thực đều là vở kịch do hắn tạo nên.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Thẩm Nam Kha đột nhiên bình tĩnh trở lại, nàng nhìn về phía Hoắc Dận Kỳ nói : “Vương gia, bây giờ là ban ngày, nếu để hạ nhân bắt gặp có lẽ sẽ không tốt lắm đâu?”
“Hừ, ta là chủ nhân của vương phủ này, chủ nhân làm gì còn cần phải xem sắc mặt của đám hạ nhân kia sao?” Hoắc Dận Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Nam Kha, sau đó hắn cúi xuống cắn cắn cổ nàng.
Một trận tê dại truyền đến làm cho Thẩm Nam Kha có dự cảm không ổn, nàng lập tức nói: “Vương gia, ngài… Ta cảm thấy không thoải mái… Không tiện…”
“Bất tiện?” Hoắc Dận Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt nói: “Đêm tân hôn mấy ngày trước, nàng nói với ta nàng đến nguyệt sự nên không tiện. Bổn vương tính một chút, đến hôm nay, nguyệt sự hẳn là đã qua rồi chứ?”
Nghe Hoắc Dận Kỳ nói xong, vẻ mặt Thẩm Nam Kha cứng đờ, nàng thật sự không ngờ nàng và Hoắc Dận Kỳ tới hôm nay vẫn chưa viên phòng.
Nhưng nghe nói ngày thứ hai sau khi tân hôn của họ diễn ra, Hoắc Dận Kỳ cùng hoàng thượng đến lăng tẩm thị sát, sau đó lại xảy ra chuyện Thẩm Nam Kha hạ độc hại Niên Khương Địch, cho nên điều đó cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.
Khi Thẩm Nam Kha còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Hoắc Dận Kỳ chống cằm nói: “Nam nhi* đang suy nghĩ cái gì, sao không nói cho bổn vương?”
*cách xưng hô thân mật
“Nguyệt sự thì đã qua rồi rồi, nhưng ta… Vừa nãy chàng cũng nhìn thấy rồi, vết thương trên người ta còn chưa khỏi… Cho nên…”
Thẩm Nam Kha vừa dứt lời, Hoắc Dận Kỳ xua tay, nhẹ giọng nói: “Nàng yên tâm, Nam nhi, ta sẽ dịu dàng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!