Khi Hạ Hữu Thất đẩy cửa phòng bao ra, bên trong đã có một đám người uống say khướt đang náo loạn, ầm ĩ.
Trên ghế dài trong góc phòng, hai người đàn ông đang liều mạng uống rượu hết ly này đến ly khác.
Cô không nhanh không chậm tiêu sái đi đến trước mặt hai người. Giang Kính đã say bắt đầu nói năng lộn xộn. Cố Dực một thân âu phục, hai má hơi hơi đỏ lên nhưng trong ánh mắt vẫn là đầy sự tỉnh táo.
Hạ Hữu Thất cúi người, đưa tay chọc chọc vào vai của Giang Kính: “Này, gọi tôi đến uống rượu, người còn chưa tới mà cậu đã say trước là sao?”
Giang Kính xiêu vẹo mà ngã người lên trên sô pha, cười cười có phần ngốc nghếch, ngón tay anh hướng lên trên mặt Cố Dực mà quơ quơ, giọng nói cũng đứt quãng.
“Nhân vật chính…đang… đang ở đây…”
Vừa dứt lời, người cũng lập tức gục xuống ngủ mê mệt.
Hạ Hữu Thất cũng không thèm cãi lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, còn cố ý dựa sát vào một chút, cho đến khi nhiệt độ trên cơ thể giao nhau mới bằng lòng dừng lại.
Một tay của cô nâng cằm, vẻ mặt chuyên chú nhìn khuôn mặt của anh.
Người đàn ông dường như đã uống không ít, quay đầy lại nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng không chút giấu giếm nào của cô, anh không né tránh cũng không lẩn trốn, miệng cong lên nở nụ cười nhẹ.
Nụ cười này không có ý gì nhưng suýt chút nữa nó đã câu được linh hồn của người phụ nữ nào đó.
Cô thật sự không thể nhớ rõ lần cuối cùng nhìn thấy anh cười không hề có phòng bị như vậy là khi nào nữa?
Rượu quả thực là kẻ hủy diệt tất cả các loại mặt nạ. Rượu vừa đi vào thì có là lớp mặt nạ dày dặn thế nào cũng không dùng được nữa, mảnh tâm hồn thuần khiết nhất của con người khôi phục lại.
Đầu ngón tay của cô lướt từ từ trên cánh tay rắn chắc của anh: “Cố tổng, anh không rót cho em một ly rượu sao?”
Cố Dực khẽ nói: “Tay cô không đủ dài?”
Thấy anh không chống cự, cô lại càng to gan hơn sờ lên đùi của anh rồi trượt tay đến chỗ nhạy cảm nhất của người đàn ông.
Người đàn ông nhanh chóng bắt lấy tay cô, ghé vào bên tai cô, khinh thường hỏi: “Cô phát dục cũng không xem hoàn cảnh sao?”
Hơi nóng tản ra trên vành tai, mang theo tê dại, toàn thân như có điện chạy qua.
Người phụ nữ quay đầu lại, chóp mũi vô ý mà cọ nhẹ qua đôi môi hồng nhạt của anh, cảm giác mềm mại như tơ lụa.
Cô ngước mắt lên, nở nụ cười có vài phần mập mờ: “Anh có xem hoàn cảnh sao? Trong trường học, có góc nào mà không bị anh chơi đùa qua? Cố tổng, là anh không làm gương tốt cho nên em mới học ra cái tính này nha.”
Cố Dực tức giận nở nụ cười, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn hé ra đóng lại đang gần trong gang tấc, cổ họng bỗng khô khốc.
“Cho nên, là tôi sai?”
“Đúng nha, là lỗi của anh.”
Cô chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt chân thành mà hỏi: “Anh định bồi thường cho em như thế nào đây?”
Ánh mắt Cố Dực dần mơ màng, cổ họng trượt xuống: “Cô muốn bồi thường như thế nào?”
“Ở chỗ này?”
Người đàn ông trầm mặc nhìn chằm chằm cô vài giây, mạnh mẽ ném tay cô ra, giọng nói lạnh đi.
“Đi đến nơi cô muốn đi.”
Hai mươi phút sau.
Trên đoạn đường vắng vẻ, từng đợt âm thanh gào rú nặng nề vang dội cả con phố, người đàn ông sau khi uống rượu bật chế độ điên cuồng lái xe.
Khi anh rẽ ngoặt, đuôi xe bị hất mạnh một cái, nếu như Hạ Hữu Thất không túm lấy dây an toàn từ trước thì có lẽ sẽ bị quán tính hất văng ra bên ngoài cửa sổ.
“Cố Dực!”
Tốc độ đạt tới 140 mã lực, cuối cùng Hạ Hữu Thất cũng hét lên vì sợ hãi.
Người đàn ông một cước phanh gấp lại, chiếc xe lắc lư cực mạnh, khó khăn lắm mới miễn cường dừng lại.
Nơi đang dừng lúc này là một đoạn đường ven biển tương đối hẻo lánh, bốn phía ngay cả bóng dáng con người cũng không nhìn thấy.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái tựa đầu vào lưng ghế ngồi, miệng khẽ nhếch, nở nụ cười có chút quái dị.
Anh liếc nhìn cô, cảm thấy thú vị mà chế giễu: “Cô mà cũng có lúc biết sợ à?”
Hạ Hữu Thất cởi dây an toàn, không nói một lời nào mà vượt qua khoảng ngăn cách ở giữa, ngang ngược mà cưỡi lên người anh.
Người đàn ông không đẩy cô ra, ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát ngũ quan của cô một cách kỹ lưỡng, con ngươi xanh nhạt vào ban đêm sáng ngời một cách lạ thường, sáng như khối ngọc trong suốt đến mức làm người ta không nỡ dời ánh mắt.
Bàn tay to của anh ôm lấy thắt lưng của cô, một tấc lại một tấc trượt xuống, vén vạt váy xếp ly ra, lòng bàn tay áp lên, cảm giác trơn nhẵn không hề bị che chắn, thực sự trần trụi.
Quả nhiên.
Cố Dực tức giận mà nhào nặn cặp mông đầy đặn của cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Thật là trùng hợp? Trùng hợp đến mức đi ra ngoài mà không mặc gì sao?”
Hạ Hữu Thất nằm bò trên đầu vai của anh, toàn thân bị anh nhào nặn, không nhịn được mà liếm láp cổ của anh, nũng nịu lên án: “Ai bảo anh không trả lại quần lót cho em.”
Tay còn lại của anh vòng qua cổ cô, lòng bàn tay căng chặt, hô hấp của cô có chút khó khăn, bị anh ép buộc phải thẳng nửa người trên.
Đôi mắt của anh lại càng đỏ hơn, tận hưởng khoái cảm khi xoa nắn cô một cách bừa bãi.
“Hạ Hữu Thất, mẹ nó, rốt cuộc cô muốn cái gì?”
Khuôn mặt tiểu yêu nữ trắng bệch vì bị bóp nắn, khó khăn nói rõ từng chữ: “Anh.”
Đầu của Cố Dực như sắp nứt ra, khí lực trên tay cũng giảm đi, cô xiêu vẹo mà ngã trên vai anh, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
“Cô muốn, thì cứ lấy đi.”
Thanh âm trầm thấp của anh truyền đến, run rẩy đến chữ cuối cùng, giống như thể đang cầu xin: “Sau đó, buông tha cho tôi.”
Hạ Hữu Thất bị chọc cười, cúi đầu chôn mặt ở cổ của anh nở nụ cười, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, đầu ngón tay luồn ra sau vành tai, miết nhẹ dái tai đỏ ửng của anh.
“Như vậy thì có gì vui?”
Cô nói: “Em chính là một tiểu yêu nữ lòng dạ độc ác, là loại người mà khi chết sẽ phải xuống địa ngục. Vì vậy, nếu như không hút khô máu của anh, em tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua.”
Nói xong, cô thẳng người dậy, cởi từng cúc từng cúc áo ra trước mặt anh, một mảng lớn no đủ trắng như tuyết mê người lộ ra trước mặt anh.
Ánh mắt anh như bị đông cứng, đột nhiên có một loại ảo giác như đang du hành xuyên thời gian và không gian.
Cô vòng hai tay ra sau lưng, cởi móc gài của chiếc áo lót một cách dễ dàng, lập tức nơi vừa to vừa mềm mại thoát ra khỏi áo lót lộ ra bên ngoài, hạt lựu màu hồng trên đỉnh vì động tình đã cứng lại.
“Lúc này em nên nói gì nhỉ?”
Mặc một bộ đồng phục học sinh ngây thơ non nớt không nghiêm chỉnh, tiểu yêu nữ vòng hai tay ra sau cổ anh, cơ thể trần trụi đè xuống, áp vào lồng ngực nóng bỏng của anh, cô liếm liếm vành tai nhạy cảm của anh và thả nhẹ thanh âm dịu dàng gần như nức nở.
“Chú Cố, làm em đi.”
——————
Lời tác giả:
(Nếu mọi người đủ nhiệt tình, Meow sẽ bỏ chạy 777 Super để bẻ lái ~)
(Meow đang quan sát trong bóng tối để xem ai là lãnh chúa)