Nguồn: Yên NhiênEdit & Beta: Vân Nghi————————
Hạ Hữu Thất ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh, một lúc sau, cô đột nhiên bật cười, ánh sáng nhàn nhạt khẽ lóe lên trong mây đen dày đặc, cả thế giới như bừng sáng.
Cô khẽ nói: “Em phát hiện, dường như chưa bao giờ chúng ta ở cùng một tần số. Khi anh toàn tâm toàn ý* yêu em, em không biết trân trọng. Khi em thông suốt mà quay đầu lại cầu hòa, anh đã coi em thành quá khứ không muốn nhớ lại.”
*Toàn tâm toàn ý: Một lòng một dạ.
Nụ cười của ma nữ nhỏ thấm đậm vài phần chua xót: “Đây có lẽ là… hữu duyên vô phận.”
*Hữu duyên vô phận: Có duyên gặp gỡ, nhưng lại không có đủ “phận” để ở bên cạnh nhau cả đời.
Tay của người đàn ông chợt buông lỏng cô ra, giây tiếp theo, anh lại siết chặt mười ngón tay lại cùng nhau giống như giam cầm cô, càng siết chặt, lòng càng trầm xuống.
“Nếu như…”
Cố Dực nhìn cô, đôi mắt ửng đỏ lại đục ngầu, trong hốc mắt hiện rõ những tơ máu, thoáng qua có chút ưu thương.
Anh khó khăn phun chữ: “Nếu như anh chưa từng coi em trở thành quá khứ, chúng ta, liệu có thể quay đầu lại không?”
Lưng cô cứng đờ lại, hít thở có chút khó khăn.
Hạ Hữu Thất cụp mắt xuống, đôi môi đỏ mọng hé ra lại khép lại, không nói ra được một chữ nào.
Cô im lặng một lúc thật lâu, cho đến khi nhịp tim của người đàn ông bên cạnh như muốn nổ tung, càng lúc càng dùng sức siết chặt lấy bàn tay của cô, đột nhiên cô thở phào nhẹ nhõm, tựa như đã trút được một gánh nặng nặng nề
“Không biết.”
Đôi mắt của cô tràn ngập sương mù, cô khẽ nói: “Có lẽ…”
Người đàn ông định mở miệng nói gì đó, cô đột nhiên chuyển đề tài, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm về hướng một cửa hàng nhỏ, trong tủ đông kiểu cũ bày ra đủ các loại kem que.
Trước đây, cô là người cực kỳ kén ăn, theo như lời của Cố Dực nói thì chính là “Không ăn cái này, cái kia cũng không ăn.”
Nhưng cô gái nhỏ cực kỳ kén ăn này lại thích kem que vị đậu đỏ, hương vị nhạt nhẽo, bao bì cũng không bắt mắt, ăn xong thì đỏ cả lưỡi nhưng cô thích là thích, thích mà không có lý do gì cả.
“Em muốn ăn cái này.”
Hạ Hữu Thấy thành thạo lấy que kem vị đậu đỏ từ trong tủ đông ra, quay đầu lại về phía anh nở nụ cười tươi: “Anh mua cho em đi.”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, Cố Dực thất thần trong giây lát.
Khung cảnh trước mắt này, giống như đã từng trải qua, lại không thực như đã trải qua mấy đời người.
Trái tim anh tựa như bị một chiếc roi da sắc bén hung hăng quất vào, giọng nói cũng khô khốc, chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một âm tiết: “Được.”
Mưa càng lúc càng nhỏ dần, khi hai người bước đi thoáng một cái đã đi đến dưới lầu của một tòa nhà cũ kỹ kia, cô đã ăn hết một nửa que kem trên tay.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn căn nhà đã sớm không có một bóng người, lầu ba bên trái, khung cửa sổ đổ thẫm có một lỗ hổng lớn ở góc phía trên bên phải. Đó là do năm đó khi cô rời đi, lúc đó hai người tranh cãi ầm ĩ, anh đã dùng bật lửa ném qua tạo ra cái lỗ to đó.
Cô gái nhỏ đưa mắt sang nhìn anh, ở khóe môi chảy ra nước màu đỏ tươi, môi đỏ mọng giống như được thoa một lớp mật ong mỏng, miệng phun ra khí lạnh như sương trắng.
Cô hỏi anh: “Có muốn đi lên không?”
Anh gật đầu: “Ừm.”
Tòa nhà có năm tầng, hành lang rất hẹp, cầu thang dốc đứng, chỉ có thể một trước một sau mà đi lên lầu.
Giày cao gót không thích hợp để leo cầu thang, mới vừa leo lên tầng một, cô đã thở không ra hơi, vừa thở ra hai ngụm thì người đàn ông phía sau đã trực tiếp ôm lấy cô nâng lên, từng bước từng bước một vững vàng đi lên phía trên.
“Này, em rất nặng đó.”
Nói thì nói như vậy, nhưng cũng không biết là ai đang ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của anh mà gặm que kem kia.
Người đàn ông lên cơn sốt, cơ thể không được khỏe mạnh như người bình thường, yếu ớt mà ho hai tiếng “Khụ”.
“Anh còn đang bị bệnh, mau để em xuống.”
Cố Dực cúi đầu liếc nhìn cô một cái: “Em lại lộn xộn thì chúng ta liền cùng nhau lăn xuống.”
Hạ Hữu Thất liếm liếm môi, khẽ hừ: “Làm ơn mắc oán*.”
*Câu gốc là “好心当驴肝肺” nghĩa là có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú.
Anh đưa mắt nhìn đôi giày lủng lẳng của cô, thấp giọng nói: “Giả làm người lớn cái gì chứ, còn học người ta đi giày cao gót…”
Hạ Hữu Thất sững sờ một giây, giọng nói khẽ run rẩy: “Cố Dực, em đã không còn 17 tuổi nữa.”
“Anh biết.”
Anh nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu có chút âm u: “Anh cũng vậy.”
Hai người chậm rãi đi qua tầng hai rồi rẽ vào hướng cầu thang đi lên tầng ba.
Anh nhìn về phía trước, giọng nói rất nhẹ: “Anh chỉ nhớ rõ, tuổi 17 của anh, có em.”
Trái tim của Hạ Hữu Thất loạn thành một đoàn, trong mắt có hơi nước, rõ ràng hơn sự đau đớn chính là cảm giác vô lực.
Cô không có cách nào có thể thờ ơ với lời nói của anh được.
“Xin lỗi.” Giọng nói của cô như bị bóp nghẹt trong cổ họng, khô khốc.
Người đàn ông mím môi, quai hàm căng chặt thành đường, im lặng không lên tiếng.
Ở bên trái của tầng ba, hai người đứng trước một cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm, anh đặt cô xuống, đợi cô đứng vững, anh lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa đã hoen gỉ rồi mở cánh cửa ra.
Anh lấy chìa khóa ở đâu ra vậy?”, cô tò mò hỏi.
Cố Dực quay lại nhìn cô, đôi mắt u ám, không rõ: “Lúc em đi, đã ném nó lại cho anh.”
Hạ Hữu Thất nhìn sang chỗ khác, máu trong cơ thể chợt nhộn nhạo, bồn chồn.
Thậm chí cô không dám nhớ lại năm đó, khi bản thân mình kiên quyết nói lời chia tay, trong lời nói đã nói ra khi đó có bao nhiêu tổn thương đến anh, lại còn đã làm ra không ít chuyện giày vò anh.
Lúc đó cô chỉ nghĩ làm sao để anh có thể chết tâm, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không xác định được liệu cô có thể quay trở lại được hay không.
Chính vì vậy, ma nữ nhỏ máu lạnh vô tình với chút “lòng tốt” còn sót lại đã tàn nhẫn hủy diệt chàng thiếu niên ngây thơ lại kiêu ngạo kia.
Chàng trai yêu cô đến mức quên bản thân mình, thà từ bỏ tất cả cũng muốn ở cùng một chỗ với cô.
Hạ Hữu Thất cụp mắt xuống, nhẹ nhàng kéo khóe miệng.
Là người đã tự tay làm cho anh thương tích đầy mình, cô có tư cách gì mà trách móc sự lạnh lùng của anh?
Tự mình ăn quả đắng.
Cô phải nếm trải những tư vị này.