Edit:Linhlady
Lúc này Mạc Tiêu Uyên đã hoàn toàn đắm chìm trong những câu thành ngữ kia, hắn mơ mơ màng màng gật đầu.
Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, hắn đã kéo Hiên Viên Quả Quả lên xe.
Mạc Tiêu Uyên:!!!!
Mạc Tiêu Uyên cảm thấy trí lực của mình đã bị đơn phương nghiền áp, cái cái này làm cho hắn không vui, cực kỳ không vui.
Có lẽ là Mạc Tiêu Uyên uể oải quá mức rõ ràng, Hiên Viên Quả Quả tò mò.
Bé nhớ mỗi khi bé bị ba ba bắt nạt, ma ma đều sẽ vuốt bé đầu an ủi.
Nghĩ như vậy Hiên Viên Quả nâng tay mình lên, chuẩn xác đặt lên đầu Mạc Tiêu Uyên.
Mạc Tiêu Uyên có một mái tóc đen dày, có chút cứng, nhưng Hiên Viên Quả Quả không ngại, sờ so4ng vài cái, lúc sau, mềm mại nói: "Ngoan ~"
Mạc Tiêu Uyên:!!!!
Hắn mỗi lần an ủi chó nhà mình đều làm như vầy!
1
Cho nên, nhóc con này xem mình như chó sao?
Mạc Tiêu Uyên có chút u oán nhìn thoáng qua Hiên Viên Quả Quả, chỉ thấy bé cười thật tươi.
Mạc Tiêu Uyên:......
Xe chạy rất mau, hơn mười phút đã tới nhà Mạc Tiêu Uyên.
Đây là một căn biệt thự xa hoa, không, nhìn càng giống như cung điện xa hoa hơn.
Các loại kiến trúc rực rỡ muôn màu, tọa ủng ở chính giữa là gia chỉ Mạc gia, cũng là nơi ở của Mạc Tiêu Uyên.
Mạc Tiêu Uyên kéo Hiên Viên Quả Quả xuống xe, hắn nhìn chằm chằm vào bé, muốn nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt bé.
Nhưng hắn lại thất vọng rồi, Hiên Viên Quả Quả một chút cũng không khiếp sợ, không chỉ không khiếp sợ, hắn tựa như còn thấy được biểu tình ghét bỏ!
Mạc Tiêu Uyên có chút nhỏ nhen, nhưng cho là như thế đi, hắn cũng không buông tay Hiên Viên Quả Quả ra.
Hiên Viên Quả Quả nhìn tất cả trước mắt, đập vào mắt là cảnh tượng lấy màu trắng đen làm chủ đạo, một chút cũng không đáng yêu!
Bị ba ba ma ma nhà mình mang thẩm mỹ vĩnh viễn cảm thấy kim hoàng sắc cùng màu đỏ là màu đẹp nhất, hơn nữa dựa theo trình độ yêu thích của ma ma nhà mình, Hiên Viên Quả Quả vẫn cảm thấy màu kim hoàng càng đẹp mắt hơn một chút.
Hiên Viên Quả Quả chép miệng, về sau nhất định bé phải biến tất cả biệt thự thành màu hoàng kim!
Mạc Tiêu Uyên mang theo Hiên Viên Quả Quả đi vào, bên trong ngồi vài người, đối với tồn tại của Hiên Viên Quả Quả, bọn họ một chút cũng không có vẻ kinh ngạc.
Ngẫm lại cũng phải, những bảo tiêu kia chắc hẳn đã thông báo sự tồn tại của Hiên Viên Quả Quả.
Mạc Kỳ nghiêm mặt, đánh giá Hiên Viên Quả Quả.
Quần áo mặc trên người không biết là chất liệu gì, thoạt nhìn cổ linh tinh quái, đặc biệt là đôi mắt thường thường chớp chớp tỏ ra tò mò, thật là quá manh!
Làm một kẻ bên ngoài mặt than thực chất nội tâm thích vật đáng yêu Mạc Kỳ tỏ vẻ y hoàn toàn thừa nhận không được~
Tròng mắt Hiên Viên Quả Quả chuyển động, lập tức sẽ biết mấy người này đều là người thân của Mạc Tiêu Uyên.
"Chào các anh chị ~ em là Hiên Viên Quả Quả, hiện năm năm tuổi ~"
Hiên Viên Quả Quả miệng lúc đóng lúc mở, lông mi liên tục chớp chớp, như lỗng vũ quét qua tim mọi người ở đây.
Mạc Kỳ đầu tiên bị manh tới, cứ việc trong lòng vô cùng kích động, mặt ngoài lại vẫn nhu cũ chưng mặt than.
"Tốt." Y hộc ra một chữ như vậy, thoạt nhìn dị thường nghiêm túc.
Hiên Viên Quả Quả lại một chút không sợ, bé nhảy đến trước mặt Mạc Kỳ, tự nhiên ghé vào trên đùi y.
"Anh, anh lớn lên thật đẹp trai!"
Mạc Kỳ: A a a a! Tiểu khả ái ghé vào trên đùi ta! Bé thích biểu hiện của ta sao? (*^▽^*)