Edit:Linhlady
Hiên Viên Tu thở d.ốc vài tiếng, tiếng thở d.ốc trong căn phòng yên tĩnh này đặc biệt lớn.
Mạc Vân Quả nửa híp mắt nhìn hắn, vẻ ửng hồng trên mặt xưa nay chưa từng có.
Vệt đỏ kia bắt đầu lan trành, nhanh chóng lan ra toàn thân, giống như muốn thiêu đốt cả người cô.
Da thịt tuyết trắng hóa thành màu hồng nhạt, dụ dỗ người khác nếm thử.
Hiên Viên Tu ánh mắt càng thêm u ám, nơi đó bề mặt là kích động bên trong là thâm ý sâu không thấy đáy, còn có dường như muốn đem Mạc Vân Quả cắn nuốt.
Hiên Viên Tu vốn dĩ đã nóng giờ lại giống như trúng xuân dược, chỉ nghĩ muốn thân cận chủ nhân bàn tay không ngừng lộn xộn kia.
Nhưng hiển nhiên, động tác này là phí công, độ nóng từ trong thân thể không ngừng tỏa ra, thậm chí đem toàn bộ phòng nâng lên vài độ.
Mạc Vân Quả cũng cảm.giác có chút khô nóng, cô có chút bất an vặn vẹo thân thể của mình, dường như chỉ có vậy mới giúp cô giảm bớt cơn nóng trong người.
"Tu ~"
Giọng nói của Mạc Vân Quả ngọt ngấy, một Mặc Vân Quả gần như không hề giả dụ hoặc cứ như vậy ở trước mặt Hiên Viên Tu, đánh thẳng vào nội tâm hắn.
Hiên Viên Tu cuối xuống ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch lên kia, cùng Mạc Vân Quả cùng nhau cùng múa.
Áo tắm trên người Hiên Viên Tu không biết khi nào đã bị cởi ra, lúc này vị trí hai người cũng đã thay đổi.
Hiên Viên Tu vùi đầu ở cổ Mạc Vân Quả, đôi môi khinh bạc hôn lên từng tấc từng tấc thuộc về mình.
Hắn đang công khai chủ quyền của mình, cũng đang để lại ấn kí của riêng mình.
Cần cổ trắng tinh nhanh chóng xuất hiện vệt đỏ, nhìn qua giống như hoa mai rơi trên tuyết, khiến người khác không thể rời mắt.
Hiên Viên Tu cũng rất vừa lòng với hết quả này, hắn khẽ cười một tiếng, tê tê dại dại, làm thân thể Mạc Vân Quả mềm nhũn.
"Quả Nhi......"
Hiên Viên Tu thấp thấp gọi tên cô, triền miên lâm li, lưu luyến ôn nhu.
"Tu......"
Giọng nói Mạc Vân Quả mang theo một tia ủy khuất, bị lay động như vậy, khiến cô không mấy dễ chịu.
Giọng nói có chút mềm mại cùng với kiều mị lại ủy khuất, làm Hiên Viên Tu chỉ hận không thể dâng hết tất cả mình có cho cô.
Bàn tay to của Hiên Viên Tu ở trên người Mạc Vân Quả lưu luyến, mỗi một tấc da thịt, hắn đều phải lưu lại dấu vết của riêng hắn.
Tất cả mọi thứ, đều là của hắn.
Hắn bảo vệ cô nhiều năm như vậy, hiện giờ cuối cùng là lúc tu thành chính quả, hắn đương nhiên phải từ từ nhấp nháp.
Mạc Vân Quả thấy vậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười, có chút nghịch ngợm, lại có chút một ít đùa dai.
"Tu......" Mạc Vân Quả vặn vẹo thân thể, không tiếng động mời Hiên Viên Tu.
"Hử?" Hiên Viên Tu tuy rằng nhẫn đến vất vả, vẫn đáp lời Mạc Vân Quả.
"Cho em......" Mạc Vân Quả trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, tình yêu trong mắt không cách nào dấu đi.
Hiên Viên Tu nghe câu này, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười, hắn hôn lên mắt Mạc Vân Quả, thấp thấp nói một tiếng:
"Được."
Ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi vào phòng, nhưng không chút nào xua tan ôn nhu trong phòng.
Trong màn đêm yên tĩnh, tình yêu ở dần dần thăng hoa, thẳng đến khi hoàn toàn thiêu đốt hai người sạch sẽ.
Ngay sau đó, bọn họ dục hỏa trùng sinh, trong tình yêu nồng đậm liên tục mây mưa.
Tất cả nhìn qua đều tốt đẹp như vậy, có được nỗ lực cùng tu thành chính quả, tất cả đều có kết cục tốt.
Ánh trăng chiếu vào trên người hai người, hài hòa như vậy, an bình như vậy......