Edit:Linhlady
Tôi mượn lực lượng của các chấp pháp giả khác đánh chết Mạc Vân Quả, nhưng tôi không có làm cô ta hồn phi phách tán, chỉ đem cô ta đánh vào vị diện cấp thấp.
Thật chất tôi muốn nhìn xem, Hiên Viên Tu có thể vì Mạc Vân Quả đánh vỡ những pháp tắc đó hay không.
Hiên Viên Tu sau khi biết Mạc Vân Quả chết, quả nhiên nổi cơn điên.
Tôi nhìn dáng vẻ phát cuồng của hắn, tôi chỉ muốn cười to, cười tới nổi chảy nư0c mắt.
Sau nhiều năm như vậy, cái loại chất lỏng kì quái này một lần nữa bài xuất ra khỏi cơ thể.
Nhưng mà, chug quy tôi xem nhẹ lực lượng của Hiên Viên Tu, hắn cường đại hơn tôi nhiều.
Tôi không muốn chết, tôi còn chưa tìm được Mộ Liên, không nghĩ cứ như vậy mà biến mất trong vũ trụ.
Cho nên toi thừa dịp hắn chiến đấu cùng chấp pháp giả khác, rút ra căn nguyên chi lực của vị diện cao đẳng.
Cuối cùng, tôi thành công đánh lén hắn, một chiêu đánh hắn tới vực sâu bắc ám.
Đến nỗi vì sao không đáng chết hắn, a......
Vì sao lại phải đánh chết hắn? Nếu như hắn chết rồi, sao có thể giống tôi trải qua cảm giác thống khổ tuyệt vọng đây?
Tôi không cam lòng, cũng không muốn dễ dàng buông tha Hiên Viên Tu như vậy.
Nếu không phải lúc trước hắn ngăn cản tôi, tôi cũng sẽ không không biết bản thân đã truyền tống Mộ Liên tới nơi nào.
Sau đó, Thiên Khải tìm được rồi tôi, lúc ấy hắn ta đã sinh cơ tẫn tuyệt.
Tôi không muốn để ý tới hắn ta, nhưng hắn ta lại nói cho tôi, ở thế giới đầu tiên khi ta gặp Mộ Liên, chính là Mộ Liên mà tôi truyền tống đi ở thế giới mà Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả yêu nhau.
Trong nháy mắt kia, tôi thoáng như si ngốc.
Tôi lại không biết, chính một tay tôi đẩy Mộ Liên lâm vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy, khiến cô ấy đến cuối cùng vẫn luôn có vạn niệm câu hỏi.
Tôi hận, hận pháp tắc vạn vật này, hận cái gì mà nhân quả tuần hoàn chó má.
Tôi nói với bản thân, tôi nhất định phải tạo một vũ trụ mới, toàn bộ quy tắc vũ trụ, chỉ có thể từ tôi định đoạt.
Sau đó, tôi không ngừng hấp thu căn nguyên của thế giới, tôi muốn những người đó từng người từng người tử vong.
Tôi đem những chấp pháp giả khác, từng người đánh vào vị diện cấp thấp, ngoại trừ Lục Huy.
Y là một tên không có đầu óc, tôi căn bản là không cần lo lắng cái gì.
Huống chi, còn cần tới y xử lý một ít việc vặt.
Tôi phát minh ra hệ thống phát sóng trực tiếp, chọn lựa một ít chủ kênh, mỹ danh rằng cho bọn họ tiến hành phát sóng trực tiếp, giải trí đại chúng.
Trên thực tế, mỗi khi bọn họ hoàn thành một nhiệm vụ, tôi sẽ lấy được một ít căn nguyên của thế giới kia.
Phương pháp này thật sự quá tốt, qua nhiều năm như vậy, lực lượng của tôi càng ngày càng cường đại.
Tôi bắt đầu bành trướng, bắt đầu có tự tin mù quáng, tôi tin tưởng rằng, mặc dù là Hiên Viên Tu năm đó, hắn cũng không thể làm gì tôi.
Nhưng mà, ta chung quy xem nhẹ tình yêu của Hiên Viên Tu đối với Mạc Vân Quả, cũng đánh giá cao chính mình.
Khi lần đầu tôi tiên phát hiện Mạc Vân Quả thế mà có được hệ thống phát sóng trực tiếp, tôi thấy khủng hoảng.
Nhưng sau khi khủng hoảng, tôi lại có một tia kho4i cảm.
Tôi muốn cho bọn họ lại lần nữa nếm thử tư vị mất đi, cái loại tư vị đau triệt nội tâm này.
Mạc Vân Quả không hổ là Mạc Vân Quả, ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại có thể đưa hệ thống phát sóng trực tiếp lên cấp mười.
Cô ta dường như cũng dần dần khôi phục ký ức năm đó, lực lượng của cô ta cũng dần trở lại.
Một khắc kia, tôi lại có chút sợ hãi.
Y theo tính nết của Hiên Viên Tu cùng Mạc Vân Quả, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua tôi.
Không, tôi cũng đâu cần người khác buông tha cho mình?
Toàn bộ vũ trụ đều nằm dưới chân tôi, tôi nghĩ như thế, tự tin như thế.