Edit: Linhlady Diệp Lãng rút khỏi tay Phong Vi, trực tiếp mở cửa rời đi.
phong Vi nhìn bóng dáng Diệp Lãng, ở trong lòng rõ ràng, Diệp Lãng, nhất định sẽ đi đến cục cảnh sát.
Trong lúc đó Vương Phong cũng gấp rút đi điều tra, Mạc Vân Quả tạm thời bị giam lại.
Trong phòng một người cũng không có, cô chỉ có thể nhàm chán nhìn phòng phát sóng trực tiếp.
"Oa! Đây là ngục giam a! Thoạt nhìn cũng không khủng bố chút nào."
"Ai, thất vọng......"
"Ta còn tưởng rằng sẽ có đánh nhau ẩu đả bạo cúc hoa nữa kia! Kết quả! Chỉ có không khí! Hu hu hu......"
"Không hiểu sao thấy cúc hoa căng thẳng......"
"Ai, căn phòng trống rỗng, chỉ có tiểu Quả Quả, cảm giác thật đáng thương!"
"Bán manh lăn lộn cầu tiểu Quả Quả chú ý, moah moah một cái ~"
............
Mạc Vân Quả nhìn một đám người trong phòng phát sóng trực tiếp gào kêu không thú vị, trên mặt tuy rằng vẫn duy trì mặt than, nhưng ánh mắt kia rõ ràng lập loè một chút.
Cô đi về phía trước, gần cửa nhà giam, gõ gõ mấy cái, lập tức có cảnh ngục đi tới.
"Chuyện gì?" Cảnh ngục lãnh khốc hỏi.
Mạc Vân Quả nâng lên tay, chỉ một phương hướng nói: "Tôi muốn đi nơi đó."
Cảnh ngục trên dưới đánh giá Mạc Vân Quả một chút, không yên tâm hỏi lại: "Cô xác định?"
"Ừ." Mạc Vân Quả gật đầu.
Cảnh ngục "Oh" một tiếng, mở ra khoá cửa, trực tiếp mang theo Mạc Vân Quả đi vào sâu bên trong.
"Tiểu Quả Quả ngươi đang làm gì vậy?"
"Cái tên cảnh ngục này sao lại dễ dàng nghe lời người khác vậy?"
"Ta đột nhiên thấy hưng phấn, làm sao đây!"
"Tiểu Quả Quả có phải muốn làm đại sự hay không! A a a! Hưng phấn!"
"Đột nhiên hưng phấn!"
............
Mạc Vân Quả không quan tâm phòng phát sóng đang ồn ào chuyện gì, im lặng đi theo cảnh ngục.
Chờ đi đến căn phòng có mười mấy người, hắn ta mới dừng lại, mở cửa cho làm Mạc Vân Quả đi vào.
Mạc Vân Quả nói cảm ơn một tiếng, sau đó đi vào.
Nhìn thấy Mạc Vân Quả đi vào, sau đó, cảnh ngục liền rời đi, trở lại đúng cương vị của mình, hắn ta lắc đầu một cái, luôn cả thấy bản thân giống như quên mất chuyện gì......
Mạc Vân Quả nhìn cảnh ngục rời đi, trong lòng lại nghĩ lúc trước vô tình học được thuật thôi miên vẫn có chỗ hữu dụng, ừ...... Đối phó cảnh ngục vẫn là không thành vấn đề.
Mạc Vân Quả xoay người liền nhìn thấy mười mấy đại hán như hổ rình mồi nhìn mình, dựa người vào cửa, nhàn nhạt nhìn một người ở vị trí chính giữa.
"Nha! Em gái, phạm vào tội gì?"
Có người không có ý tốt nói, ngôn ngữ tràn ngập hương vị hạ lưu.
Mạc Vân Quả nhìn về phía người phát ra tiếng, không nói lời nào.
Người nọ thấy Mạc Vân Quả không trả lời, sách một tiếng, đứng lên đi về phía Mạc Vân Quả.
Hắn ta đại khái cao một mét chín, có lẽ do thường xuyên rèn luyện, trên người tất cả đều là cơ bắp, cả người nhìn qua ngưu cao mã đại, so với thân hình của Mạc Vân Quả chỉ có một mét năm mất, đối lập quá mãnh liệt.
Những người khác trong phòng đều đồng loạt nhìn lại đây, trên miệng là ý cười không tốt đẹp gì, bọn họ đều biết, người này có một sở thích chính là luyến đồng, cũng thật mệt cảnh ngục kia đột nhiên đưa tiểu cô nương này vào đây, đây là đắc tội người nào nha!
Bọn họ nhìn diễn, không ai muốn đi lên hỗ trợ, dù sao, cuộc sống này cũng là đủ nhàm chán.
Người nọ đứng ở trước mặt Mạc Vân Quả, cúi đầu nhìn Mạc Vân Quả "Ngoan ngoãn", bị bộ dáng nhuyễn manh của cô làm sụp đổ, lập tức cứng!
"Em gái nhỏ, ngoan ngoãn để anh làm...... Hắc hắc hắc......"
Hắn ta cười vô cùng ghê tởm, người xem phát sóng trực tiếp hận không thể xông tới tẩn hắn một trận.
Trái lại Mạc Vân Quả, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo kia, giống như tất cả mọi chuyện ở đây không hề liên quan đến cô......