Edit: Linhlady- --------------------------🍀
Cuối cùng, vẫn là Cố Khinh Thước mở miệng nói trước.
“Ngươi nhỏ yếu như vậy, ta phải bảo hộ ngươi thật tốt a ~” Bàn tay to của Cố Khinh Thước ở trên đầu Mạc Vân Quả xoa xoa.
Mạc Vân Quả:…… Ta không nhỏ yếu!
Cố Khinh Thước biết bản mạng thú nhà mình không có cách nào ăn cái bánh nướng lớn, nhưng mà hiện tại trên người hắn không có tinh nguyên, lúc trước đều dùng để đổi tích phân trong dong binh đoàn, để lấy thức tỉnh đan.
Nếu muốn nuôi sống bản mạng thú, của mình chỉ sợ còn phải đi một chuyến vào rừng rậm Mãng Hoang.
Rừng rậm Mãng Hoanh, là rừng rậm nguy hiểm nhất đại lục Thiên Khải, không gì sánh nổi.
Nhưng nguy hiểm thường thường cũng gắn liền với kì ngộ tài phú.
Rừng rậm Mãng Hoang lớn bao nhiêu, không có người nào biết, bởi vì không có ai có thể đi vào sâu bên trong.
Đại đa số người ở đây chỉ tiến vào một chút bên ngoài, nhưng sát bên ngoài thôi, cũng có rất nhiều thứ tốt.
Chiếu theo thực lực hiện tại của Cố Khinh Thước, khoảng cách có thể đi vào, cũng xa hơn bình thường một chút.
Lại nói tiếp, thực lực của Cố Khinh Thước hiện tại, chiếu theo hệ thống nơi này cũng là cấp bậc thứ năm.
Nói cách khác, nhiệm vụ của Mạc Vân Quả chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian rất dài rất dài……
Cố Khinh Thước không hề hay biết bản mạng thú của hắn cũng không hề đơn giản, hắn đơn giản thu thập một chút, liền ôm Mạc Vân Quả đi về phía rừng rậm Mãng Hoang.
Mãng Hoang cực kì rộng lớn, không ít binh đoàn chấp hành nhiệm vị ở đây, Cố Khinh Thước cũng không chạm mặt lần nào.
Cố Khinh Thước tính toán bắt một con mãnh thúc cấp một, sau đó đi bán đổi lấy tinh nguyên, như vậy có thể mua đồ ăn ngon cho bản mạng thú rồi.
Nhưng không biết có phải vận khí của hắn không tốt hay không, hắn đã lượn ở đây gần hai tiếng cũng không thấy một con mãnh thú cấp một nào.
Cố Khinh Thước:……
Hắn nào biết đâu rằng, những con mãnh thú đó cảm nhận được hơi thở khủng bố, cho nên mới không dám đến địa phương này.
So với Cố Khinh Thước nôn nóng, Mạc Vân Quả cùng người trong phòng phát sóng trực tiếp có vẻ thực nhàn nhã.
Vũ trụ to lớn, có lẽ đồ vật ở thế giới này bị bỏ như giày cũ, ở một thế giới khác lại được coi như trân bảo.
Mà tình huống như vậy, đang xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả……
“A a a a a! Đó là huyết linh chi a a a a! A! Tên hỗn đản Cố Khinh Thước này! Cư nhiên một chân dẫm! Ta muốn đi tìm hắn liều mạng a a a a!”
“A a a! Tiểu Quả Quả! Đó là đoạt mệnh đằng a! Giống như muốn a a a!”
“Hu hu hu…… Thật nhiều thảo dược a a a a!”
“Vù sao ta lại tới cái này phòng phát sóng trực tiếp, nhìn đến nhiều đồ trân quý như vậy bị người này dẫm mát, tâm liền đau quá a a!”
“Ta cũng đau quá, ta thấy được quang minh Trúc, cái kia có thể luyện chế sinh mệnh dược tề a a a!”
“Ta muốn chậm rãi, thế giới này thảo dược thật nhiều a a!”
“Xem ra trên lầu đều đến từ các vị diện tu chân a! Ha ha ha! Như ta đến từ thế giới khoa học kỹ thuật, đối với mấy thứ này, hoàn toàn không có cảm giác, còn không phải là cỏ dại sao? Chờ…… Từ từ! Nắm thảo! Đó là cái gì! Ta nhìn thấy gì! A a a aThế mà ta thất cây năng lượng! Phốc…… Phun một ngụm máu! Cố Khinh Thước, ngươi tên hỗn đản này a a a a! Ngươi sao có thể tùy ý ngắt nó ngậm ở trong miệng!”
“Ngồi xem lầu trên tự vả mặt……”
Mạc Vân Quả:……
Vốn dĩ Mạc Vân Quả cũng cảm thấy đó là một đống cỏ dại, nhưng bị phòng phát sóng trực tiếp nháo không ngừng, cô đã biết, mấy thứ này thực quý giá, ừm…… Giống như có thể luyện ra các loại thuốc?
Mạc Vân Quả liếm liếm móng vuốt, ở trong đầu nghĩ làm mới có thể khiến Cố Khinh Thước đem đám thảo dược này về nhà.
- ------