Edit: Linhlady "Ngươi nói đến câu thiên thu vạn đại nhất thống giang hồ sao? Ta nói cho các ngươi a, đây là truyền thuyết ở thế giới chúng ta......"
............
Bởi vì chương trình phát sóng trực tiếp sẽ có mặt ở ba ngàn thế giới khác nhau, ba ngàn thế giới không có thế giới nào giống nhau giống nhau, thời đại cũng như văn hóa cũng rất khác biệt, cũng may, phòng phát sóng trực tiếp sẽ có cách để bọn họ có thể hiểu được ngon ngữ của nhau.
Mà trong hiện thực, hai người đàn ông khi nghe Mạc Vân Quả nói như vậy, đều sửng sốt.
Chuyện Mạc Vân Quả không thích Bạch Liên là chuyện trước giờ ai cũng biết, hơn nữa, trước kia chỉ cần có Bạch Liên ở đâu, Mạc Vân Quả tuyệt đối sẽ trốn đến chỗ thật xa.
Nhưng hôm nay là ngày mấy? Mặt trời mọc từ hướng Tây? Thế nhưng Mạc Vân Quả ( tiểu Quả) lại muốn ở cùng phòng với Bạch Liên? Chẳng lẽ, Mạc Vân Quả ( tiểu Quả)định nhân cơ hội thu thập Bạch Liên?
Bạch Liên lại là không nghĩ tới chuyện này, ở trong suy nghĩ của mình, cô ta luôn cho rằng mình là con người thiện lương, thân thiện như vậy, mọi người làm sao có thể ghét cô ta được?
Mạc tỷ tỷ có thái độ không tốt với mình, nhất định là do tâm trạng của chị ấy không tốt?
Bây giờ mình phải thật là kiên nhẫn, ừ...... Mạc tỷ tỷ giữ mình ở lại, nhất định là muốn tâm sự với mình.
Như vậy nghĩ, trên mặt Bạch Liên tràn đầy ý cười, cô ta nhìn Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch nói: "Nhiếp ca ca, Trạch ca ca, hai người ra ngoài trước đi. Mạc tỷ tỷ chỉ muốn tâm sự với em mà thôi."
Nhiếp Thanh:...... Quả nhiên cô gái không có đầu óc.
Vũ Trạch: Tiểu Liên sao có thể luôn thiện lương như vậy? Cái cô Mạc Vân Quả kia thật đáng ghét!
"Đi ra ngoài!" Mạc Vân Quả nhìn hai đại nam nhân mà cứ dong dong dài dài, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy sự khó hiểu.
Hiện tại Mạc Vân Quả ( tiểu Quả) đơn độc giữ Bạch Liên, thật sự không phải là muốn chỉnh đốn cô ấy một trận chứ?
Nhiếp Thanh cùng Vũ Trạch dĩ nhiên là không yên tâm, nhưng Bạch Liên khuyên can mãi, cuối cùng cũng đẩy được hai người bọn họ ra ngoài.
"Mạc tỷ tỷ, chị có chuyện gì phiền lòng có thể nói cho em." Trên mặt Bạch Liên lại treo nụ cười thánh mẫu quen thuộc, cười...cười đến nỗi làm Mạc Vân Quả hoa cả mắt.
"Đừng cười." Mạc Vân Quả nói thẳng, cô thật sự thấy không có gì đáng cười ở đây cả.
Nụ cười trên khóe môi Bạch Liên cứng đờ, sau đó lại lần nữa tươi cười, thật cẩn thận hỏi: "Mạc tỷ tỷ, chị làm sao vậy? Là tâm tình không tốt sao?"
Mạc Vân Quả trên dưới đánh giá Bạch Liên một chút, sau đó gật gật đầu nói: "Là tâm tình không tốt."
Bạch Liên nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, cô ta biết ngay mà, Mạc tỷ tỷ là tâm tình không tốt, cho nên mới lấy mình làm nơi trút giận.
"Mạc tỷ tỷ, làm sao tâm tình lại không tốt vậy? Có thể nói cho em được không!" Bạch Liên thập phần tích cực nói, cô ta muốn vì Mạc Vân Quả chia sẻ niềm vui nha.
Mạc Vân Quả khoanh tay trước ngực, trực tiếp quyết đoán nói: "Nhìn thấy cô tâm tình tôi liền khó chịu."
Bạch Liên:...... Mạc tỷ tỷ nói như vậy nhất định là không muốn nói nguyên nhân thực sự cho mình biết đi? Là có ý do gì khó nói sao?
Não Bạch Liên tự động mở rộng ra, vì Mạc Vân Quả tìm các loại lý do.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Tiểu Quả Quả nói chuyện trực tiếp như vậy tốt sao!"
"Ta cảm thấy như vậy khá tốt!"
"Ha ha! Ta cũng cảm thấy như vậy! Bạch bạch bị vả mặt có hay không!"
"Năng lực sát thương của Tiểu Quả Quả càng ngày càng được nâng cao rồi!"
"Hằng ngày đều muốn thổ lộ với tiểu Quả Quả!"
"Tiểu Quả Quả, nhất định phải giáo huấn đóa Bạch Liên hoa này một chút, khiến người ta thật khó chịu!"
"Kỳ thật ta không cảm thấy như vậy! Đóa Bạch Liên hoa này tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng thật ra rất đáng yêu."
"Lầu trên đừng đi, tới đây chúng ta nói chuyện nhân sinh một chút!"
"Ngu ngốc! "
............
- ------