Edit:Linhlady Mạc Vân Quả không có cách nào trả lời Diệp Hành, cũng không nhìn thấy Diệp Hành mang nàng đi đâu.
Diệp Hành cúi đầu nhìn hai mắt nghiễm nhiên đã không có tiêu cự của Mạc Vân Quả, trong lòng xẹt qua một tia đau lòng.
Hắn ở trong đầu bùm bùm đánh một chuỗi tự.
"Tiểu Quả Quả, ta biết ngươi có thể nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp, cho nên, kế tiếp ta muốn nói cho ngươi chuyện của ngươi ngươi phải nghe thật tốt, biết không?"
Bởi vì phòng phát sóng trực tiếp bình luận là trực tiếp xuất hiện ở trong đầu Mạc Vân Quả, cho nên Mạc Vân Quả rành mạch thấy Diệp Hành đánh ra một chuỗi kí tự này.
Nàng trực tiếp ở trong đầu đáp lại Diệp Hành.
"Được."
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy một màn như vậy, không hề nói chuyện ở phòng phát sóng trực tiếp, trong lúc nhất thời, phòng phát sóng trực tiếp chỉ có một mình Diệp Hành nói chuyện.
"Tiểu Quả Quả, ta biết nhiệm vụ của ngươi chân tướng cuối cùng là có ý gì."
"Tiểu Quả Quả, ta rất ích kỷ, ta nghĩ nếu ngươi không hoàn thành được nhiệm vụ, như vậy ngươi có thể bồi ta ở thế giới này, thẳng đến khi ta chết già, sau đó lại nói chân tướng cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể rời đi."
"Nhưng mà, nhìn ngươi hiện tại, ta chung quy là không đành lòng."
"Ngươi là tiểu Quả Quả của ta a, ta như thế nào đành lòng để đôi mắt xinh đẹp của ngươi không nhìn thấy phong cảnh của thế giới này được?"
"Ta làm sao trơ mắt nhìn ngươi dần dần mất đi sức sống được đây......"
Từng câu từng chữ của Diệp Hành tràn ngập đau lòng, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn đến những lời này, muốn phát biểu ý kiến của mình, rồi lại tại hạ một khắc này cứng rắn nhịn xuống.
Bọn họ chung quy không muốn quấy rầy người nam nhân chung tình này.
Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành nói, trong nội tâm trước nay luôn lạnh lẽo, lại xuất hiện một cảm giác xa lạ, nàng không biết cảm giác đó gọi là gì, nhưng không thể phủ nhận đó là, cái loại cảm giác này thực ấm áp.
Diệp Hành đem Mạc Vân Quả ôm chặt một chút, tiếp tục ở phòng phát sóng trực tiếp nói.
"Tiểu Quả Quả, ta nghĩ chân tướng hệ thống muốn, hẳn là nguyên nhân ta giết người không chớp mắt đi."
"Ngươi biết không? Thế nhân đều nói ta là Diêm La Vương, bởi vì ta là nam nhân giết người không chớp mắt, nhưng mà bọn họ không biết đó là, ta giết chết người, đều là những người bị cảm nhiễm huyết trùng."
"Tiểu Quả Quả, có lẽ ngươi cũng không biết huyết trùng khủng bố như thế nào, ta chỉ có thể nói, chỉ cần lây dính một chút đồ vật kia, trong vòng một tuần, sẽ hư thối đến chết. Chỉ cần một khu có một người bị huyết trùng cảm nhiễm, như vậy toàn bộ người khu đó đều sẽ bị cảm nhiễm."
"Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, thôn trang đó đã bị cảm nhiễm huyết trùng, ta tàn sát cả thôn trang, ngay cả một đứa bé mới ra đời cũng không tha."
"Tiểu Quả Quả, ta không có cách nào, ngươi biết không? Luôn có những người phải sống sót."
Diệp Hành gắt gao ôm Mạc Vân Quả, hắn đem vùi đầu ở vị trí cổ của Mạc Vân Quả.
Một giọt nước mắt từ hắn khóe mắt chảy xuống, nhỏ giọt xuống cổ Mạc Vân Quả, chảy vào trong quần áo nàng.
Mạc Vân Quả không nói gì, Diệp Hành cũng không có nói nữa, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đều không lên tiếng.
Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh an tĩnh, Diệp Hành vốn cho rằng nhiệm vụ của Mạc Vân Quả đã hoàn thành, lại không có nghĩ đến thanh âm hệ thống nhắc nhở lại thật lâu chưa vang lên.
Mạc Vân Quả đã lại hôn mê, nàng hiện tại có thể thanh tỉnh thời gian đã càng ngày càng ít.
Diệp Hành kinh hãi, trực tiếp ở phòng phát sóng trực tiếp chất vấn hệ thống.
"Chân tướng chẳng lẽ không phải cái này sao!"
Đoàn Tử nhìn Diệp Hành kêu gào trong phòng phát sóng trực tiếp, nho nhỏ gương mặt xẹt qua một tia khó xử, tuy rằng nó cũng không muốn ký chủ chịu khổ, tuy rằng nó cũng muốn nói nhiệm vụ thành công, nhưng mà "Chân tướng" lại không phải cái này.
- ------