Edit: Linhlady Diệp Hành vừa dứt lời, Bạch đế thấy một lượng bột trắng rất nhỏ từ ống tay áo Diệp Hành bay ra, bột phấn kia giống như có ý thức, chuẩn xác bay về phía mũi Mạc Vân Quả, ngay sau đó nàng cũng mất ý thức.
Bạch đế thấy một màn như vậy, trong mắt lóe qua một ta sáng.
Diệp Hành nhìn thấy Mạc Vân Quả đã ngủ, lúc này mới nhìn thẳng vào Bạch đế.
"Huyết trùng làm sao vậy?"
Lúc này giọng nói của Diệp Hành vô cùng nghiêm túc, nốt ruồi lệ kia lại có vài phần yêu dã.
Bạch đế thở dài một hơi nói: "Mấy năm gần đây, huyết trùng bùng nổ càng ngày càng nghiêm trọng."
"Ừm, ta biết." Diệp Hành nói.
"Không, ngươi không biết." Bạch đế lắc đầu nói.
Diệp Hành nhìn Bạch đế, ý bảo hắn ta tiếp tục nói tiếp.
"Huyết trùng tiến hóa, thời kỳ ủ bệnh không phải là một tuần, mà là một tháng. Ngươi biết, người bị huyết trùng cảm nhiễm, chỉ cần là người tiếp xúc với hắn cũng sẽ bị cảm nhiễm theo." Nói tới đây, Bạch đế rõ ràng càng thêm ưu sầu.
Diệp Hành không nói gì, nhưng khuôn mặt nghiêm túc kia cũng khiến mọi người trong phòng phát sóng biết mọi chuyện rất nghiêm trọng.
"Một người trong vòng một tháng,sẽ tiếp xúc với rất nhiều người."
"Lúc này, ta nhận được giao phó của hoàng thất, đem những người bị cảm nhiễm vận chuyển đến huyết trùng đỉnh. Ta có thể khống chế huyết trùng trong vòng một tuần bộc phát, vì vậy cho nên trong vòng một tháng chúng ta phải đi đến huyết trùng đỉnh."
Bạch đế nói tới đây, chau mày, bây giờ thời gian một tuần đã trôi đi ba ngày, hôm nay lại bị chậm trễ một ngày, khoảng cách đến huyết trùng đỉnh còn có một ít, nếu không đến đó đúng lúc, hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng......
Tay Diệp Hành chống lên trên bàn, hắn hỏi: "Vì sao muốn đi huyết trùng đỉnh? Các ngươi muốn thỏa hiệp với đám quái vật kia sao?"
Bạch đế trầm mặc một chút, cuối cùng trầm trọng gật gật đầu.
"Đây cũng là vạn bất đắc dĩ a, nếu như thỏa hiệp, chúng ta chỉ cần định kỳ tiến cống một đám người thôi, nếu không thỏa hiệp, đại dịch mà bùng nổ trên tất cả đại lục mà nói, lúc đó......"
Câu nói kế tiếp Bạch đế không tiếp tục nói tiếp.
Diệp Hành nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả trong lòng ngực, đột nhiên nói: "Tiểu Quả Quả chính là ở thôn trang bùng nổ dịch huyết trùng."
"Cái gì? Vậy ngươi......" Bạch đế kinh ngạc nhìn Diệp Hành.
Diệp Hành khẽ cười một tiếng nói: "Nàng ấy là đặc biệt." Cho nên nhất định sẽ không cảm nhiễm đám huyết trùng đáng chết kia.
"Ngươi nói giỡn sao? Ngần ấy năm nay sở dĩ ngươi lưu lại ấn tượng hung ác, còn không phải bởi vì ngươi tàn sát những thôn trang bị cảm nhiễm huyết trùng sao? Nam nữ già trẻ, một người sống đều chưa từng lưu lại! Hiện tại ngươi lại có thể để lại một người sống?!"
Lồng ngực Bạch đế trên dưới phập phồng, hiển nhiên là khó thở.
Diệp Hành gật gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia ôn nhu, hắn sờ sờ đầu Mạc Vân Quả nói: "Nàng ấy là đặc biệt."
Bạch đế nhìn Diệp Hành thành cái dạng này, không thể tin tưởng nhìn hắn.
"Ngươi......Không phải là yêu đứa bé này chứ?!"
Diệp Hành lắc đầu, lại gật gật đầu.
"Bạch đế, ngươi biết mỗi lần đi tàn sát những người vô tội đó, tâm tình ta như thế nào không?"
"Ngươi sẽ không hiểu không phải sao? Bởi vì ngươi từ trước đến nay là người nhân từ nương tay. Ta cùng ngươi là không giống nhau, ngươi dùng thiện lương cứu vớt thế giới này, mà ta ở dùng tà ác cứu vớt, ngươi có hiểu không?"
"Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Quả Quả, ta đã biết nàng nhất định sẽ là người cứu rỗi ta."
- ------