Tuần tiếp theo, tổ một và tổ hai của bộ phận thị trường Tư Ninh Đặc cùng nhau tổ chức một sự kiện ra mắt sản phẩm trực tiếp quy mô lớn.
Buổi ra mắt trực tiếp sẽ có người đại diện Hứa Ngôn là khách mới chính, ngoài ra còn có nhóm nhạc nam mới đến từ cuộc thi tuyển chọn thuộc công ty của Hứa Ngôn, và một số nghệ sĩ khác với tư cách là khách mời biểu diễn.
Địa điểm là một trung tâm vận động ngoài trời, không chỉ có rất nhiều bạn bè trong giới truyền thông mà còn có số lượng lớn fan hâm mộ.
Sự kiện lần này chủ yếu dựa vào độ hot của Hứa Ngôn và các nghệ sĩ để thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời giới thiệu sản phẩm của Tư Ninh Đặc với tất cả mọi người. Mục tiêu thu hút ngoại trừ nhóm fan hâm mộ của các nghệ sĩ ra thì còn có nhóm người có nhu cầu với thiết bị gia dụng thông minh.
Trước khi sự kiện bắt đầu, gần như tất cả thành viên của tổ một và tổ hai đều phải có mặt ở hiện trường.
Giang Nại cũng vậy, sáng sớm cô đã chạy đến địa điểm, lần này có rất nhiều fan hâm mộ đến đây, cho nên việc kiểm soát hiện trường nhất định phải được đảm bảo.
Hai tiếng trước khi sự kiện bắt đầu, Hứa Ngôn xuất hiện ở phòng thay đồ trong hậu trường.
Lúc này, Giang Nại tình cờ đi tới bàn bạc lịch trình với người đại diện của cô ta, Hứa Ngôn ngồi trước gương trang điểm, nhìn cô một lúc, đợi đến khi cô kết thúc công việc mới gọi cô một tiếng.
“Cô Giang.”
Hứa Ngôn còn đang trang điểm nên không tiện đứng lên, cho nên Giang Nại đi tới: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Hứa Ngôn cười: “Không có gì, tôi chỉ muốn chào hỏi cô thôi.”
Giang Nại khựng lại: “Được, tối nay nếu cô Hứa có vấn đề gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Ừm.”
Hứa Ngôn nhìn cô qua gương, có lẽ vì để thuận tiện làm việc nên hôm nay Giang Nại ăn mặc rất đơn giản, áo phông trắng kết hợp với quần jeans, dưới giân đi giày bệt màu trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài được búi cao rồi dùng một cây trâm cài cố định sau đầu, để lại vài sợi tóc con lưa thưa.
Mặc dù đã là người có độ nổi tiếng phổ biến trong giới giải trí, nhưng Hứa Ngôn cũng phải thừa nhận rằng Giang Nại rất xinh đẹp, là vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm, chỉ cần ăn mặc đơn giản cũng vô cùng khí chất.
“Trông cô cứ bận rộn luôn tay luôn chân, có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?” Hứa Ngôn nhìn sang chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho cô.
Giang Nại: “Cảm ơn, không cần.”
Hứa Ngôn: “Ngồi một lát đi, hình như chúng ta đã lâu không gặp, nói chuyện vài câu cũng được.”
Giang Nại đang tự hỏi giữa cô và Hứa Ngôn có gì để nói chuyện, dù sao bọn họ cũng không quá thân thiết.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ có điều muốn nói của cô ta, cô vẫn ngồi xuống: “Cô Hứa muốn nói chuyện gì?”
“Có chút chuyện tò mò thôi.” Hứa Ngôn hạ giọng nói: “Cô và tổng giám đốc Lý… muốn ly hôn sao?”
Giang Nại hơi sửng sốt: “Cái gì?”
Hứa Ngôn: “À, tôi đã biết mối quan hệ của cô và tổng giám đốc Lý từ lâu rồi, lần đó lúc cô đưa tôi đến phòng làm việc của anh ấy, còn nhớ không?”
Thời điểm đó chưa ai trong công ty biết về mối quan hệ của cô và Lý Thanh Tễ, cũng không ngờ lúc đó Lý Thanh Tễ lại nói với Hứa Ngôn.
Nhưng tại sao lại nhắc đến chuyện này…
Giang Nại khựng lại vài giây, nhớ tới dáng vẻ dù thế nào cũng phải đi tìm Lý Thanh Tễ của Hứa Ngôn ngày hôm đó, lúc này mới hoàn hồn lại.
“Yên tâm, lúc đó anh ấy nói với tôi là anh ấy có vợ rồi, cho nên tôi không còn chút hứng thú nào với anh ấy nữa.” Hứa Ngôn rất thản nhiên, xung quanh cô ta có rất nhiều nhân viên công tác, cô ta cũng không hề kiêng kỵ chút nào.
“Bây giờ tôi chỉ tò mò mà thôi, cô và Lý Thanh Tễ thật sự muốn ly hôn sao?”
Vẻ mặt Giang Nại rất bình tĩnh: “Ai nói cho cô biết?”
Nhìn vẻ mặt của cô, Hứa Ngôn bắt đầu suy nghĩ: “Nghe Giang Dao nói, cô ta nói cô đang trở mặt với người nhà.”
Giang Nại không ngờ tin đồn của mình lại có thể lan truyền đến giới giải trí: “Cô quen Giang Dao sao?”
“Đôi khi sẽ tình cờ gặp cô ta trong một số buổi liên hoan, cô ta nói em gái của mình muốn cắt đứt quan hệ với người nhà, cũng muốn ly hôn với Lý Thanh Tễ…. Tôi nghĩ bụng, người như cô ta nói chuyện gì cũng thích phóng đại, chưa chắc đã là thật, cho nên mới muốn hỏi cô thử.”
Quả thật Hứa Ngôn không tin tưởng Giang Dao lắm, nhưng mà hôm đó sau khi cô ta nói ra những lời này, rất nhiều người có mặt ở đó đều nghe lọt tai.
Trong buổi liên hoan kia có rất nhiều người có hứng thú với Lý Thanh Tễ.
“Nếu cô Hứa thật sự muốn biết, chi bằng trực tiếp đi hỏi Lý Thanh Tễ đi.” Giang Nại mỉm cười: “Tối nay tôi hơi bận, không thể tiếp tục ngồi đây nói những chuyện này nữa. Cô trang điểm trước đi, tôi ra ngoài trước,”
Hứa Ngôn vừa định gắn lông mi giả, trợn mắt lên: “Hả——”
Giang Nại đứng dậy chuẩn bị rời đi, không ngờ lúc này lại có người đẩy cửa đi vào phòng thay đồ.
“Cô Giang, là chỗ này.”
“Biết rồi.”
Nhân viên công tác dẫn theo một cô gái có mái tóc ngắn đi vào, cô ta mặc một chiếc váy đen bó sát, trang điểm tinh xảo.
Lúc hai người nhìn thấy đối phương thì đều khựng lại trong chốc lát.
Sau đó Giang Nại không chớp mắt đi vòng qua cô ta, Giang Dao cau mày quay đầu nhìn cô: “Giang Nại.”
Bước chân của Giang Nai hơi khựng lại.
Giang Dao khoanh tay trước ngực: “Không nhìn thấy tôi sao?”
Giang Nại quay đầu lại, thản nhiên nhìn cô ta vài giây: “Tôi với chị thân nhau lắm sao?”
“Cô ——”
Giang Nại không đợi cô ta nói chuyện đã rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
Lời Giang Dao định nói nghẹn lại trong cổ họng, cô ta tức giận đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nhìn về phía Giang Dao: “Cô em gái này của cô đúng là không nể mặt cô chút nào.”
Giang Dao: “Ngưng đi, cô ta không còn là em gái tôi nữa.”
Hứa Ngôn cười nói: “Không phải em gái cô nữa? Tôi nói hôm nay tôi có sự kiện với Tư Ninh Đặc, cô còn vội vàng chạy tới xem.”
Giang Dao: “Bởi vì cô ta không phải là em gái tôi nên tôi mới tới đây xem. Mà này, vừa rồi cô ta lại đây làm gì vậy?”
Hứa Ngôn nhận ra quả nhiên Giang Dao muốn đến xem trò vui của Giang Nại và Lý Thanh Tễ.
Hứa Ngôn: “Công việc. Sự kiện này là do bộ phận của cô ấy phụ trách.”
Giang Dao: “Cô ta còn cần phải chạy tới chạy lui à? Ha, lần trước tôi đã nói với cô rồi mà, Lý Thanh Tễ và cô ta chắc chắn có vấn đề.”
Hứa Ngôn hơi nhướng mày, cũng không nói cho cô ta biết trước đây công việc của Giang Nại vẫn luôn là vậy. Từ chương sau nội dung truyện sai, các bạn nhắn tin về page Làn Truyện để nhận link đúng nhé. Cô đi làm ở Tư Ninh Đặc, dường như không phải vì Lý Thanh Tễ là sếp, cũng không phải chỉ làm cho vui mà thôi.
Trên mặt Giang Dao lộ ra biểu cảm hài lòng như đã nắm được tất cả trong tay: “Con người Lý Thanh Tễ chính là như vậy, máu lạnh muốn chết, nhưng nếu các cô thật sự thích anh ta thì bây giờ có thể thử xem.”
Nói xong lại có hơi do dự: “Nhưng mà tôi không chắc gia đình họ có chấp nhận người trong giới giải trí hay không nhé. Chậc… hình như là không, gia đình họ rất kén chọn trong vấn đề gia cảnh.”
Sắc mặt Hứa Ngôn trở nên lạnh lùng, không phải vì gia đình Lý Thanh Tễ có chịu chấp nhận người trong giới giải trí hay không, mà là vì câu này của Giang Dao dường như vô tình làm lộ ra sự khinh thường của cô ta với Hứa Ngôn.
“Đúng rồi, vị trí của tôi sắp xếp xong chưa?” Giang Dao nói.
Quan hệ của Hứa Ngôn với Giang Dao rất giả tạo, trong lòng cô ta rất không thích Giang Dao.
Nhưng cho dù không thích đến mức nào, cô ta cũng không ngu ngốc đến mức đắc tội Giang Dao.
“Sắp xếp xong rồi, ở ngay hàng đầu tiên, một lúc nữa tôi sẽ bảo trợ lý của tôi đưa cô ra ngoài ngồi.”
Giang Dao: “Được.”
——
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ, Giang Nại đi tìm đám người Diêu Kỳ.
“Sản phẩm đã được kiểm tra hết chưa?”
“Ừm, mọi chuyện ổn cả rồi.” Diêu Kỳ liếc nhìn Giang Nại: “Giang Nại, trông sắc mặt của em không tốt lắm, em mệt à?”
Trong khoảng thời gian này chưa có ngày nào Giang Nại ngủ ngon giấc, quả thật rất mệt mỏi, nhưng cô đã quen với trạng thái này.
“Không sao đâu, sự kiện sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi kiểm tra hiện trường trước đi.”
Diêu Kỳ: “Được… hôm nay như vậy là xong rồi, tối nay em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Vâng.”
Fan hâm mộ lần lượt tiến vào hội trường, mọi người đều cầm theo bảng đèn có tên nghệ sĩ mình yêu thích và chờ đợi, số lượng đông đảo nhất đương nhiên là fan hâm mộ của Hứa Ngôn, người còn chưa bước lên sân khấu mà mọi người bên dưới đã hét to khẩu hiệu đầy vang dội.
Trước khi bắt đầu, giới truyền thông, ban lãnh đạo công ty giải trí và Tư Ninh Đặc đều đến tham dự.
“Chị Diêu Kỳ, sếp đến rồi.” Một thực tập sinh vội vàng chạy vào nói với Diêu Kỳ.
Diêu Kỳ lập tức nói: “Vậy chúng ta đi đón tiếp một chút.”
Thực tập sinh: “À vâng!”
Diêu Kỳ: “Giang Nại, em…”
“Em ở đây quan sát, mọi người cứ đi đi.”
Diêu Kỳ nhận ra cô không muốn đi, bèn gật đầu: “Cũng được.”
Một lúc sau, Diêu Kỳ dẫn theo Lý Thanh Tễ đi vào từ cửa bên hông, từ hướng đó tới vị trí chỗ ngồi, tất nhiên sẽ đi ngang qua Giang Nại.
Vì thế Giang Nại muốn tránh cũng không tránh được, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của Lý Thanh Tễ.
Trong thời gian một tuần này, Lý Thanh Tễ không xuất hiện ở Tư Ninh Đặc, bọn họ đã lâu rồi không gặp nhau.
Ánh mắt hai người giao nhau rồi tách ra trong lối đi đông đúc.
Giang Nại nhìn thấy anh đi tới chỗ ngồi của mình, mấy vị trong ban lãnh đạo đã ngồi sẵn cũng đứng dậy chào hỏi anh.
Cũng nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi anh, lịch sự nhưng rất xa cách.
Cô dời ánh mắt, trong lòng có chút chua xót.
Đã nhiều ngày không liên lạc, có lẽ anh đã… cân nhắc kỹ lưỡng rồi.
“Giang Nại, tổng giám đốc Lâm của nền tảng phát sóng trực tiếp đột nhiên đến đây, trước đó chúng ta không giữ vị trí cho anh ấy….” Từ Giáo đi đến bên cạnh cô, gấp gáp nói, còn chưa dứt lời dã thấy Giang Nại hơi loạng choạng, anh ta vội vàng đưa tay đỡ lấy cô: “Cô không sao chứ?”
Gần đây cô ngủ không ngon giấc, hôm nay lại bận rộn cả ngày nên cơ thể có chút khó chịu, cô xua xua tay: “Không sao, anh vừa nói tổng giám đốc Lâm đ ến đây? Vậy thì sắp xếp cho anh ấy vị trí phía trước đi, đừng để anh ấy ngồi phía sau.”
“Được, vậy tôi sẽ thu xếp.” Từ Giáo nói: “Nhưng mà cô thật sự không sao chứ?”
“Không sao đâu, tôi chỉ hơi mệt thôi.”
Cách đó không xa, ánh mắt Lý Thanh Tễ dừng lại ở chỗ hai người đang đứng bên cạnh sân khấu, lúc nhìn thấy người đàn ông kia đỡ lấy cánh tay của cô, đôi mắt anh hơi nheo lại.
Một lúc sau, hai người kia tách ra, anh mới nhìn đi chỗ khác.
Giang Dao đã ngồi vào chỗ trước khi Lý Thanh Tễ bước vào, vị trí của cô ta rất gần anh, cô ta vẫn luôn chú ý đến anh từ lúc anh đi vào.
Thấy anh và Giang Nại gặp nhau làm lại như không quen biết, cô ta ầm thầm bật cười, quả nhiên Giang Nại tiền mất tật mang.
Cô ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hứa Ngôn: “Khi nào thì bắt đầu? Chuyện vui muốn xem tôi đã xem rồi, lát nữa sẽ đi.”
Hứa Ngôn ở hậu trường: “Có chuyện vui gì vậy? Lý Thanh Tễ với Giang Nại sao?”
“Đúng vậy, tốc độ trở mặt của bọn họ còn nhanh hơn tôi nghĩ.”
……
Hơn mười phút sau, sự kiện chính thức bắt đầu.
Giang Nại ngồi ở bên cạnh sân khấu, từ vị trí này cô có thể nhìn thấy khung cảnh trên sân khấu, nếu có vấn đề gì xảy ra cô đều có thể kịp thời giải quyết.
Có điều nhìn được một lúc, cô lại đột nhiên cảm thấy sự khó chịu trong người càng lúc càng trầm trọng, ban đầu chỉ là đau đầu, nhưng bây giờ dường như đã lan khắp cơ thể.
Nhìn thấy Hứa Ngôn và người dẫn chương trình trên sân khấu dần dần mờ mịt, Giang Nại chợt nhận ra có gì đó không ổn, cô đứng dậy đi về phía cầu thang bên cạnh sân khấu.
Từ Giáo và Diêu Kỳ đang đứng bên dưới cầu thang, Giang Nại mở miệng muốn gọi bọn họ, muốn nói với hai người cô phải rời đi một chút, để bọn họ đi lên trên theo dõi tình hình. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì trước mắt bỗng tối sầm lại.
Cô vừa bước xuống một bước, chân đã giẫm vào khoảng không, trực tiếp ngã xuống.
Từ lúc cô đi tới Từ Giáo đã chú ý đến cô, cho nên lúc nhìn thấy cô ngã xuống, anh ta nhanh tay lẹ mắt bước đến, trong lòng chấn động, vội vàng bước về trước, chân gần như phải khuỵu xuống mặt đất mới có thể ngăn cô trực tiếp ngã xuống.
Bên này là bên ngoài sân khấu, ánh mắt của khán giả đều đổ dồn vào Hứa Ngôn trên sân khấu, cho nên ngoại trừ một số nhân viên công tác trong không vực này thì không có bao nhiêu người chú ý đến.
“Giang Nại? Giang Nại!”
Từ Giáo và Diêu Kỳ lòng nóng như lửa đốt, mấy nhân viên công tác xung quanh nhanh chóng chạy tới: “Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”
“Gọi xe đi!”
“Được, được.” Tứ Giáo tỉnh táo lại, vừa mới nhấc điện thoại lên thì đột nhiên có người đẩy các nhân viên công tác xung quanh ra, trực tiếp bế Giang Nại ra khỏi người anh ta.
“Hai người đi theo tôi!”
Là Lý Thanh Tễ.
Anh bế Giang Nại lên, nhanh chóng đi đến cửa hông của hậu trường.
Từ Giáo và Diêu Kỳ sửng sốt hai giây rồi vội vàng đi theo.
Khán giả bên dưới không chú ý đến chuyện sếp đột nhiên rời khỏi bàn, nhưng ban lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu đều biết, dù sao bọn họ vẫn luôn chú ý đến từng hành động và lời nói của Lý Thanh Tễ.
Cho nên khi anh đột ngột đứng dậy, sắc mặt căng thẳng bước nhanh về phía bên cạnh sân khấu, ánh mắt của mọi người đều nhìn theo anh.
Giang Dao cũng vậy.
Vốn dĩ Giang Dao còn đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra, thì nhìn thấy anh đi về phía bên cạnh sân khấu, cúi người xuống bế ai đó lên.
Sắc mặt cô ta cứng đờ, bởi vì cô ta nhìn thấy người đó chính là Giang Nại…
Lý Thanh Tễ đang làm gì vậy?!
Không phải bọn họ đang cãi nhau căng thẳng sao?
Hứa Ngôn ở trên sân khấu vô tình nhìn thoáng qua phía dưới sân khấu, cũng chú ý đến bóng dáng của Lý Thanh Tễ.
Ánh mắt cô ta lặng lẽ theo dõi từng bước di chuyển của anh, lúc nhìn thấy anh bế Giang Nại ra ngoài thì sững sờ hai giây. Cho đến khi người dẫn chương trình gọi tên cô ta, cô ta mới hoàn hồn lại, dùng nụ cười tiêu chuẩn nhìn khán giả bên dưới.
“Vâng, cái trong nhà tôi đang dùng tất nhiên là cùng một loại với cái này, nó vô cùng….”