Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Phấn Đấu Cho Khoa Học


Thời điểm Thẩm Trường An ôm đồ ăn vặt trở về, Đạo Niên đang ngồi trong sân, cầm thức ăn chăn nuôi cho cá koi trong hồ nước nhỏ ăn.

Y mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, lười biếng nghiêng người ở nơi đó, dưới bầu trời phủ đầy sương ở đế đô, thế mà lại trở thành một màu sắc đẹp đẽ nhất.
Trông thấy cậu trở về, Đạo Niên mở đôi mắt đang khép hờ, ném hết thức ăn chăn nuôi trong tay vào ao cá, dẫn tới một đám cá koi bụ bẫm tranh nhau, làm bọt nước văng tung tóe khắp mặt hồ.
"Về rồi?"
"Ừ." Thẩm Trường An đặt đống đồ ăn vặt trong tay vào trong lòng Đạo Niên, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của mình nói: "Trong một ngày lạnh giá như vậy, thế mà cái hồ này lại không bị đóng băng, còn tay của tôi thì lại sắp biến thành cục đá rồi."
"Đưa lại đây."
"Gì cơ?"
"Đưa tay cậu đây." Đạo Niên để đồ ăn vặt sang một bên, nắm lấy tay Thẩm Trường An, giấu dưới lớp vải áo, giữ lại ở trước ngực mình.
Hơi ấm thẩm thấu vào đầu ngón tay lạnh lẽo lan ra khắp người, Thẩm Trường An vẫn duy trì tư thế hơi khom lưng, mặt còn nóng nhanh hơn cả tay.
"Đạo Niên, anh có cảm thấy......!Cái động tác này có chút không đúng không?"
"Không đúng chỗ nào?" Đạo Niên nói một cách bình tĩnh, "Bàn tay của đứa trẻ trong TV bị lạnh, ba mẹ của thằng bé đã làm như thế này."
Nhưng tôi không phải con của anh, anh cũng không phải ba của tôi......
Thẩm Trường An cảm thấy trái tim nhỏ của mình cũng đã nóng lên theo, khi cậu đang chuẩn bị nói, hay là chúng ta vào nhà thôi, thì Thần Đồ lại chuyển một khúc gỗ nhỏ đến cho cậu, sau đó nhanh chóng đi xa.
Nhìn khúc gỗ được lót một tấm thảm lông thật dày này, Thẩm Trường An nhịn không được mà nghĩ, nếu có thể dọn một khúc gỗ lại đây, vậy tại sao không thể lấy một cái áo khoác hoặc là lò sưởi lại đây thế?
"Muốn cho cá ăn không?" Đạo Niên đặt một đĩa thức ăn cho cá xuống trước mặt Thẩm Trường An.
Đã ngồi ở đây rồi, vậy cứ cho cá ăn một lát.

Thẩm Trường An rút bàn tay trái đang ở dưới áo khoác của Đạo Niên ra, cầm lấy một nắm thức ăn ném vào trong hồ, chỉ là mọi sự chú ý của cậu, đều đổ dồn vào tay phải.

Cách lớp vải, cậu dường như có thể cảm nhận được da thịt, xương, thậm chí là nhịp đập của trái tim Đạo Niên, trong đầu cậu như bị nhồi vào một phiên chợ nông sản, nó lộn xộn ồn ào, nhưng lại không biết tại sao lại lạo xạo đến vậy.
"Muốn nhét vào áo lại sao?" Thấy Thẩm Trường An ngây ra nhìn chằm chằm vào ngực mình, Đạo Niên duỗi tay bắt lấy tay trái của cậu, sau đó nhăn mày: "Lạnh thành như vậy, Thần Đồ không giúp cậu xách đồ sao?"
"Anh ấy cũng đang cầm đồ trên tay mà." Thẩm Trường An không muốn Đạo Niên đắc tội một cấp dưới là yêu quái sâu không lường được, tuy rằng đối phương đã thề rồi, nhưng con chó nóng nảy cũng sẽ nhảy khỏi tường, càng đừng nói đến đây lại là yêu quái.
Một yêu quái đã phải lưu lạc đến mức đi làm việc cho loài người, yêu sinh đã đủ gian nan, cậu không muốn dậu đổ bìm leo thêm.
"Khi tôi vừa lên đường trở về, thì trông thấy trong cửa hàng đồ chơi có một con thú bông rất giống anh, nên đã lập tức mua lại." Thẩm Trường An nói, "Thần Đồ đang ôm nó đấy, anh không phát hiện sao?"
Đạo Niên: "Chỉ nhìn thấy cậu, không để ý cậu ta."
Thẩm Trường An: "......"
Cho dù là anh em tốt đến đâu đi nữa, thì nói loại lời nói này cũng dễ làm người ta hiểu lầm lắm đó.
Trong phòng, trước khung cửa sổ sát đất, ba người Lưu Mao, chú Triệu, Thần Đồ ngồi quanh chiếc bàn gỗ được khắc hoa, nhìn bóng dáng Thẩm Trường An và Đạo Niên, nâng tách trà lên nhấp môt ngụm trà nóng.
"Mọi người nghĩ xem, lúc nào tiên sinh và Trường An sẽ vào nhà?" Chú Triệu vuốt cái bụng tròn vo, nở nụ cười thật thà chất phác.
Thần Đồ: "Nửa tiếng nữa."
Lưu Mao: "Trước khi trời tối."
"Trời vẫn còn lạnh mà." Chú Triệu cảm khái, "Thời tiết thế này mà lại kéo người ta ra ngồi bên ao cá, tiện thể cầm tay nhỏ của người ta nhét trong ngực, từ lúc nào mà tiên sinh học được cái kịch bản kiểu này vậy?"
Lưu Mao cùng với Thần Đồ đồng thời quay đầu nhìn về phía TV treo trên tường, đều do phim truyền hình làm hại người.
"Hai ngày sau phải về rồi, ở đây có người bạn nào mà mấy cậu muốn gặp không?" Chú Triệu thổi thổi tách trà nóng, "Trở lại phủ thần ở thành phố Ngô Minh rồi, có muốn bước vào ranh giới đế đô, thì cần phải xin chỉ thị từ tiên sinh đấy."
Đế đô là thủ đô của quốc gia, có vị trí không tầm thường, những thần tiên có địa vị càng cao, thì lại càng khó đến được nơi này.
Thần đôi khi chỉ là một loại biểu tượng, nếu nhúng tay vào những việc vặt vãnh ở thế giới con người, làm ảnh hưởng quá trình phát triển bình thường của loài người, là sẽ vi phạm điều luật.

Ngay cả tiên sinh, khi đi lại trên thế giới con người cũng không thích tới đế đô cho lắm.


Bây giờ thiên hạ không loạn, cũng không có xuất hiện chiến tranh quy mô lớn, tiên sinh có thể ở đế đô lâu như vậy, đã là một chuyện bất ngờ trong mấy nghìn năm qua.
"Mọi người đã bao giờ nghĩ đến việc, nếu tiên sinh thật sự có ý định ở bên Trường An cả đời......"
"Vậy thì cũng có sao đâu, đừng nói là tiên sinh, ngay cả khi chúng ta không có đan dược kéo dài tuổi thọ, chỉ cần tiên sinh yêu thích......" Nói đến hai chữ "yêu thích", giọng nói của Thần Đồ khựng lại, thích ư?
Thiên Đạo vô tình, nếu có sự ràng buộc và tình cảm, thì đó vẫn là Thiên Đạo sao?
Khi trời chập tối, Thẩm Trường An, người đang ngồi trong sân thổi gió lạnh, vội vàng đẩy Đạo Niên về phòng, cậu cầm lấy gấu bông trên sô pha, "Đạo Niên, anh xem, thấy có giống anh không?"
Đạo Niên: "......"
Con thỏ với khuôn mặt không cảm xúc, đôi mắt híp thành một đường nhỏ này, đến tột cùng giống y chỗ nào vậy?
"Con thỏ này lông xù xù, sờ thoải mái lắm luôn á." Thẩm Trường An đào đào bụng con thỏ, "Có thể nhét tay vào nơi này nữa nè, sự kiện 11 tháng 11 lần này, tôi còn mua một máy đọc sách tự động trên trang mua sắm nữa.

Vào mùa đông này, anh có thể nhét tay vào bụng thỏ bông, vừa nằm trên ghế, vừa đọc sách một cách thoải mái."
"Nào, thử xem có ấm không." Thẩm Trường An nhét tay Đạo Niên vào bụng thỏ bông, "Thế nào?"
"Ừm......"
Đạo Niên chậm rãi gật đầu, tuy rằng có chút ấu trĩ, nhưng Trường An vui là được.
"Đạo Niên, tối mai tôi muốn đến đại viện ở lại đó một đêm, sáng hôm sau mới về." Thẩm Trường An nói, "Có chuyện gì thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi, được không?"
"Được." Đạo Niên quay đầu nhìn Lưu Mao.
"Thẩm tiên sinh, hôm nay có người đến đây tặng cho tiên sinh rất nhiều dược liệu thuần thiên nhiên, sau khi người già sử dụng thì cơ thể sẽ trở nên khỏe hơn, chúng ta đều không dùng được, nên cậu hãy lấy về cho mấy ông bà cụ ấy dùng đi." Lưu Mao lập tức hiểu ý Đạo Niên, "Những dược liệu này đều là thứ tốt, không thể mua được ở bên ngoài đâu."
"Cảm ơn." Thẩm Trường An cũng không khách sáo với Đạo Niên mà gật đầu đồng ý.


Nếu thật sự có thể làm cho tất cả ông bà nội mình được sống lâu trăm tuổi thì dù cho cậu có phải mất mặt đến thế nào cũng được hết.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Trường An liền lôi kéo Đạo Niên nằm ườn trên sô pha mềm mại chơi trò chơi và ăn đồ ăn vặt, cuối cùng vì ăn quá nhiều nên bị Đạo Niên giám sát uống mấy viên thuốc hỗ trợ tiêu hóa, rồi mới được đi tắm rửa ngủ nghỉ.
Trưa ngày hôm sau, sau khi cơm nước xong, Thẩm Trường An liền nhét hết mấy túi dược liệu có to có nhỏ mà Đạo Niên cho cậu vào trong xe.

Ngoài ra còn có mấy cái thùng giữ nhiệt, trong đó là canh dưỡng sinh do chú Triệu nấu, chú Triệu tự gọi nó là "Uống một chén có thể kéo dài 5 năm tuổi thọ", tuy rằng rất khoa trương, nhưng sau khi Thẩm Trường An nếm thử, thì thấy hương vị của nó thật sự rất ngon, vì thế không chút khách sáo mà mang đi luôn.
Nhìn Thẩm Trường An đem theo bao lớn bao nhỏ lái xe rời đi, Thần Đồ dựa vào khung cửa nói với Lưu Mao: "Anh Lưu, anh nhìn dáng vẻ hiện tại của Trường An xem có giống như là gói gém đồ ở nhà chồng, đem hết về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ không?"
Lưu Mao quay đầu yên lặng nhìn hắn vài giây: "Có gan thì nói ngay trước mặt cậu ấy đi."
Thần Đồ: "......"
Không thể trêu vào, không dám chọc đâu.
Thẩm Trường An điều khiển xe chạy vào đại viện xong, liền gân cổ lên gọi người ra dọn đồ phụ.

Các ông bà nội nhìn Thẩm Trường An và nhân viên an ninh xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, nhịn không được có chút lo lắng, Trường An nhà bọn họ, chắc không có dọn sạch nhà của bạn thằng bé đâu nhỉ.
"Đây là những thảo mộc người khác đưa cho Đạo Niên, chúng đều là thứ tốt, ngày thường mọi người nhớ lấy ra pha trà hoặc là nấu canh uống nha." Thẩm Trường An phân phát đồ cho các ông bà nội, khi quay đầu lại thì trông thấy ông nội Dương đang ôm cái túi đựng dược liệu chặt muốn chết, cho rằng ông thích mấy thứ này, liền cười nói: "Ông nội Dương, nếu ngài thích mấy thứ này, lần sau chờ đến khi Đạo Niên có thảo dược mới, con sẽ gửi chuyển phát nhanh cho ông."
Ông nội Dương nhìn Thẩm Trường An với tâm trạng phức tạp, như thể đang nhìn một bé củ cải do nhà mình nuôi, sau khi ôm được đùi nhà người khác, đã lập tức biến thành một bé nhân sâm và ngay cả bọn họ cũng được hưởng phúc cùng.
Mấy người đang ngồi đây không biết, nhưng trong lòng ông lại rất rõ ràng, đây hoàn toàn không phải là dược liệu bình thường, mà nó là tiên chi linh thảo mọc ở nơi linh khí dồi dào, loài người ăn vào sẽ khỏi bệnh hết đau, kéo dài tuổi thọ.

Bởi vì những tiên thảo này rất khó kiếm được, hơn nữa còn có tiên tướng bảo hộ, cho nên ông khi mà vẫn còn là một yêu quái, chỉ dám đứng xa xem một cái, thậm chí cũng không có can đảm để duỗi tay chạm vào.
Những thứ tốt từng không thể chạm vào trước đây, nay Thẩm Trường An lại tùy tùy tiện tiện tặng đầy một hộp cho mỗi người trong bọn họ, cuộc sống như vậy thật sự là quá kíc.h thích, khiến ông có chút không chịu nổi.
"Suýt nữa là con quên rồi." Thẩm Trường An chạy trở lại xe, tay trái tay phải xách hai cái thùng giữ nhiệt rất lớn đi vào, "Trước khi đến, trong nhà có nấu canh dưỡng sinh, hương vị rất ngon, nên con liền mang hết đến đây luôn, mọi người mau nhân lúc nó còn ấm mà uống đi."
Linh canh lượn lờ luồng tiên khí dày đặc này, thế mà lại bỏ vào thùng giữ nhiệt một cách tùy tiện như vậy à?!
Đây chính là canh mà tiên nhân tự tay nấu đó!
Đến tột cùng là đứa nhỏ này có biết mấy thứ trong tay nó, chỉ cần tùy tiện đem ra một thứ thôi, cũng có thể làm yêu quái và loài người phát điên không?

Ông nội Dương thật cẩn thận húp một ngụm canh, luồng tiên khí nồng đậm chảy xuống cổ họng, đi vào yêu đan đã vỡ nát của ông, tuy rằng nó cũng không thể sửa chữa cho viên đan này trở nên hoàn chỉnh, làm cho cả thân thể ông trở nên tốt hơn được.

Nhưng nhìn những người khác, sau khi uống canh xong, sắc mặt của tất cả bọn họ đều trở nên hồng hào, như đã trẻ ra vài tuổi.
Lượng cơm mà người già ăn không lớn, nhưng hôm nay không biết tại sao, mà bốn thùng canh dưỡng sinh lớn này đã bị bọn họ uống sạch, ngay cả một chút nước canh cuối cùng cũng không còn thừa lại.
"Trường An à, món canh này nhà bạn con nấu như thế nào vậy, vị của nó ngon quá." Bà nội Triệu lau khóe miệng, nhìn thùng giữ nhiệt trống trơn trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối, bà cảm thấy mình còn có thể uống hết một thùng nữa đấy.
"Con cũng không biết nữa, đồ ăn thường ngày đều do chú ở nhà làm." Nhớ lại thời điểm mình vừa đến sống tại nhà Đạo Niên, còn nói sẽ giúp y nấu cơm, kết quả ngoài mấy ngày đầu ra thì sau đó cậu lại sống trong những ngày tháng cơm tới há mồm, ngay cả quần áo mặc hàng ngày, cũng sẽ có chuyên gia sắp xếp cho cậu.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình sống trong những ngày tháng sung sướng như thần tiên, hèn gì gần đây cậu đã mua rất nhiều đồ mà cũng không cảm thấy thiếu tiền, bởi vì......!Đạo Niên đã nuôi cậu.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Thẩm Trường An liền che mặt, cảm thấy mình chính là một tên tiểu bạch kiểm(*) dựa mặt ăn cơm trong truyền thuyết.
Nghe Thẩm Trường An nói tối nay sẽ ngủ lại đây một đêm, các ông bà cụ rất vui mừng, vì thế đã vui vẻ lôi kéo cậu, khoe ra những thứ bọn họ đã nghiên cứu ra gần đây, Thẩm Trường An nghe tới độ mà tới giờ cơm tối, trong đầu còn chuyển động tên của những nghiên cứu chuyên nghiệp này.
Sau khi dùng bữa tối xong, mọi người quây quần lại cùng nhau nói chuyện phiếm, nội dung chính của cuộc trò chuyện là Thẩm Trường An và bạn của cậu, Tiểu Niên, nội dung cốt lõi hơn chút thì là tập thể khích lệ Đạo Niên, hơn nữa còn muốn Thẩm Trường An học tập sự chín chắn và ổn trọng của đồng chí Tiểu Niên, đối xử chân thành với bạn bè, người ta đối xử thiệt tình với mình, thì đương nhiên phải đáp lại bằng sự thành tâm vân vân.
"Thật ra khi nghe nói con muốn tiếp tục ở lại thành phố Ngô Minh, trong lòng bà có chút phản đối." Bà nội Triệu đột nhiên nói, "Nhưng mấy hôm trước, khi nhìn thấy người bạn mà con dẫn đến, lúc con chơi đùa với thằng bé, cười vui như vậy, bà liền nghĩ trong lòng, Trường An của chúng ta là bé ngoan trong mắt người khác từ khi còn nhỏ, không nghịch ngợm gây chuyện với những đứa trẻ khác, không làm ầm ĩ, thành tích xuất sắc, đức tính cao thượng, là áo bông nhỏ tri kỷ của chúng ta."
"Nhưng hôm đó bà đột nhiên cảm thấy, Trường An của chúng ta, thật ra cần phải đi làm ầm ĩ, đi nghịch ngợm, chỉ là thằng bé không có cơ hội để làm ầm ĩ nghịch ngợm mà thôi." Bà nội Triệu hiền từ xoa xoa đầu Thẩm Trường An, củ cải nhỏ năm đó, đã biến thành một thanh niên xuất sắc.
"Có một số thứ bọn ta không cho con được, nhưng có lẽ cậu ấy có thể cho con." Bọn họ là học giả, vì vậy luôn dạy Trường An phải nỗ lực học tập, chăm chỉ tiến bộ, nhưng lại làm cậu đánh mất niềm vui khi chơi cùng bạn cùng lứa tuổi.
"Thành phố Ngô Minh khá tốt, nếu con thích nơi đó, thì thanh thản ổn định lại ở đó, hàng năm tìm thời gian trở về nhìn thăm mấy ông bà già bọn ta là được." Bà nội Triệu nghĩ nghĩ, "Nhưng đừng về thường xuyên quá, bọn ta rất bận, không có thời gian chơi với con đâu."
Thẩm Trường An: "......"
Tuy rằng biết những gì ngài nói là thật, nhưng chúng ta có thể đừng thành thật như vậy không ạ?
Ông nội Dương nhìn Thẩm Trường An, muốn nói lại thôi, chờ đến khi Trường An biết bạn của nó, đến tột cùng là một dạng tồn tại như thế nào, liệu có sợ không đây?
Loài người ấy mà, luôn là vừa dịu dàng mà cũng tàn nhẫn nữa.
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói.
Hỏi: Giúp đỡ nhà mẹ đẻ cuồng ma trong câu chuyện này là ai?.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!