Yuku bước ra ngoài, thở dài một hơi, cố gắng khởi động trái tim sắp nghẹt lại của mình.
Phải, hoàn toàn khác nhau.
Vì Hashi không thích Yuku.
Đơn giản vậy thôi, nhưng khác biệt rất lớn.
Cứ như vậy cho tới vài ngày sau nữa, Yuku vẫn không nhìn thẳng Hashi, nhưng chăm sóc Hashi vô cùng cẩn thận.
Bất quá điều này khiến Hashi sắp điên rồi. Từ khi nào không khí giữa bọn họ gượng gạo khó chịu như vậy chứ? Nàng lạnh mặt, trong lòng hạ quyết tâm.
"Yuku". Yuku nghe tiếng Hashi gọi mình, đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài liền dừng lại. Còn chưa quay đầu lại đã cảm thấy phía sau mình là sát khí xé gió lao tới.
Nàng đứng yên không nhúc nhích.
"Phập". Một ngọn trủy thủ bay tới cắm phập trên sàn, chỉ cách chân Yuku đúng một tấc. Yuku chỉ nhìn nó, cũng nhất định không nhìn ra phía sau. Nhưng tim tự nhiên ẩn ẩn đau, ngọn trủy thủ kia là của nàng tặng Hashi, bảo nàng ấy có thể dùng nó giết nàng.
Chỉ nghe giọng Hashi cất lên: "Nếu vừa rồi là đâm vào cô, Yuku, cô vẫn chấp nhận sao?".
Yuku duy trì sống lưng thẳng tắp: "Phải!"
Hashi cười nhạt: "Được, vậy cô cũng thấy rồi Yuku. Nếu cô muốn, ta hứa với cô sẽ dùng nó giết cô không chớp mắt".
Hiện tại Yuku mới ngoảnh mặt nhìn lại. Hashi ngồi yên trên nệm, mắt chiếu thẳng vào nàng. Tròng đen trầm tĩnh mà lạnh lùng, phảng phất vài tia tàn nhẫn. Giống hệt như thánh nữ nàng gặp trong đền thờ trước đây, cao cao tại thượng, lạnh nhạt đến nỗi cái gì cũng không màng.
Quả là khác nhau, tim Yuku lại nghẹt lại, khó chịu vô cùng.
Nhưng vẫn không khó chịu bằng lúc nàng biết mình suýt hại chết Hashi.
Khóe môi Yuku nở ra nụ cười nhẹ: "Cảm ơn thánh nữ!". Rồi như hôm trước mở cửa bước thẳng.
Hashi nằm xuống nệm, thở dốc. Vừa rồi dùng sức lại động đến bả vai, khiến nàng đau đến tái mặt.
Nàng biết tuy vừa rồi làm như vậy là quá khắc nghiệt, nhưng cảm giác tội lỗi trong Yuku có lẽ sẽ giảm xuống. Yuku quá bảo thủ và trách nhiệm, nàng đành phải cho nàng ấy biết rằng, nếu có chuyện nàng sẽ ra tay với nàng ấy không hạ thủ lưu tình.
Biết đâu như vậy sẽ tốt hơn.
Cho tới giờ cơm trưa, Yuku như cũ bưng thức ăn vào phòng. Hashi cũng ngồi lên, nhìn Yuku: "Ta...tay ta không đau nữa, có thể cầm bát tự ăn mà".
Yuku làm như không nghe thấy, đút một muỗng cháo cho nàng.
"Yuku..". Hashi há miệng ăn, rồi vẫn kiên nhẫn. "Ta nói thật đó".
Yuku rốt cuộc nhìn nàng: "Ta đút nàng khó chịu vậy sao?"
"Không..không có". Hashi trả lời, nhưng trong lòng vui vẻ. Rốt cuộc cũng có chút không khí bình thường. "Cô ăn chưa vậy?"
"Vẫn chưa". Yuku đáp, giọng đều đều.
Hashi ừm một tiếng không nói nữa, nhưng ăn xong muỗng cháo tiếp theo đưa tới lại ngậm chặt muỗng trong miệng, ánh mắt loé lên tia tinh nghịch.
Yuku cử động tay muốn rút muỗng ra, nhưng Hashi thủy chung ngậm chặt miệng không nhả ra, mũi phát ra tiếng cười nhẹ. Lúc này Yuku bất đắc dĩ nhìn nàng: " Thánh nữ..."
Tình huống này giống như, con chó gặm xương trong miệng, dù bạn giằng xương ra nó đều lì lợm không nhả, ngoạm xương lắc đầu giành giật với bạn.
Mà đương nhiên, Yuku là "bạn", còn Hashi... khụ!
"Ừ?". Hashi thản nhiên nhìn lại Yuku.
"Ăn uống cũng phải có tư thái!". Yuku không nhìn nàng, đáp.
"À..". Hashi cười cười, nhả cái muỗng ra "Xé gà nướng ăn trong rừng cũng rất có tư thái!".
Yuku không nói gì nữa, Hashi lại cười nhẹ bá đạo nói: "Chọc cô thôi! Muốn đút cho ta ăn phải chịu được tính khí của ta."
Yuku mặt không biểu cảm gật đầu, tiếp tục đút cho Hashi. Bất quá vành tai hơi đỏ lên. "Như thế nào cũng chịu được".
Cái gì chọc chứ!
Căn bản đỏ tai không phải vì bị chọc. Chỉ vì ai kia đột nhiên quá đáng yêu như vậy thôi.
Yuku không để ý, nhưng muộn phiền của nàng đã theo nụ cười kia tan biến.
Ở lại thêm vài ngày, hai người quyết định lên đường. Thương thế của Hashi vừa đỡ, nàng liền không muốn ở lại đây nữa. Yuku muốn ngăn cũng không được.
Nhặt mảnh ngọc xanh quý giá của Shitafui kia để lại, Hashi vận sức mạnh thanh tẩy nó, tặng lại cho Midojin xem như chút lễ mọn cảm ơn. Lần này mất nhiều máu như vậy chỉ thu được duy nhất mảnh ngọc này, người phúc hắc như nàng đương nhiên không vui nổi. Bất quá trừ hại được cho dân cũng không tồi.
Yuku sớm đã sửa sang lại căn phòng, chỗ nào bị gãy hay bung ván sớm đã sửa lại hết, hơn nữa chỉ nói với Midojin rằng Hashi bị thương hàn, cũng không cho nàng ấy vào thăm Hashi nên nàng ấy vẫn không biết trong nhà mình từng xảy ra huyết chiến.
Hai nàng tiếp tục lên đường, Yuku lo cho sức khỏe của Hashi, cứ đi một đoạn lại nghỉ sợ nàng mệt. Còn nữa tay lại rất tự nhiên ôm hờ hông nàng, tránh cho nàng bị xóc nảy mạnh, động tác dịu dàng ôn nhu.
Hashi cũng không nhận ra mình đã quen được Yuku chăm sóc, bả vai đau nhức khiến nàng lười biếng dựa vào người Yuku, còn nhân tiện hưởng thụ mùi hương ấm nóng khó tìm trên người nàng ấy.
"Chúng ta ăn trưa thôi, nàng mệt rồi". Yuku nhìn xuống, thấy đôi môi đỏ hồng của Hashi nhợt nhạt, đau lòng nói. Hashi khẽ gật đầu.
Hai người tìm được một quán ăn, buộc ngựa rồi bước vào. Quán khá vắng, có lẽ do nằm gần vùng núi hoang sơ.
Yuku lúc nào cũng kề cạnh Hashi, chỉ sợ nàng khó chịu trong người. Hashi được đi đường, tuy có mệt nhưng tinh thần thoải mái.
Yuku cũng không nói nhiều, gắp thức ăn cho Hashi, thi thoảng lại khuyên nàng đừng ăn nhiều món này không tốt, ăn nhiều món kia chút rất ngon...
Đôi lúc khiến Hashi cảm thấy mình đang có một tiểu bảo mẫu xinh đẹp ở cạnh, không khỏi cảm kích. Khoé miệng cũng nâng lên nụ cười ôn hòa.