Trong khoảnh khắc tách bụi cây ra, gã thanh niên phát ra một tiếng kêu kinh hãi, thân thể thoáng
"thích thích" liên tiếp lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa là ngã bệt mông xuống.
Gã thanh niên này tên là Thô Mãnh mặt đầy vẻ hoảng sợ!
"Chuyện gì xảy ra?" Chúng nhân trong Thương Lộ bộ vốn đang ngưng thần nhìn kỹ cũng cả kinh, một ít thanh niên trai tráng lập tức rút đao kiếm tùy thân ra, chuấn bị ứng phó bất trắc.
"Không nên coi thường vọng động. Thô Mãnh, có chuyện gì xảy ra?" Anh Lộ đầu óc sáng tỏ, liếc mắt một cái nhìn rõ thanh niên căn bản là vô sự, chỉ là dường như đã bị cái gì làm cho kinh hãi.
"Tộc trưởng, bên trong có một tiên sư, nhưng hắn đang lớn lên".
"Hừ! Bộ dáng thế nào?"Không chờ thanh niên nói xong nói, vù. Anh thanh quang trong bụi cây rậm rạp chợt cuồng hiện vài cái rồi đột nhiên biến mất, tiếp sau một tiếng hừ lạnh, một bóng người từ bên trong đi nhanh ra.
Kể cả lão giả, tất cả mọi người đều sửng sốt, vội vàng ngóng nhìn qua.
Chỉ thấy trước mặt có một gã nam tử mặc áo bào trắng. Người này vóc dáng bình thường, nhìn trang phục thì đúng là trang phục của tiên sư nhưng trên đầu lại có một cái áo choàng màu xanh kỳ lạ che khuất diện mục. Bên hông còn có vài cái túi căng phồng, sau lưng đeo một cái hộp gỗ dài chừng một thước.
"Tại hạ là Anh Lộ, tộc trưởng Thương Lộ bộ tộc xin tham kiến tiên sư đại nhân! Không biết tiên sư cao tính đại danh là gì?" Anh Lộ vừa thấy người này xuất hiện, lập tức xuống ngựa, từ xa xa nhìn người mặc áo bào trắng cung kính thi lễ. Không dám có chút đắc tội nào. Mọi người khác cũng đồng dạng xuống ngựa chào.
"Thương Lộ bộ? Không nghe nói qua, ta họ Hàn. Mới vừa rồi ở bên trong tu luyện công pháp, các ngươi tới quấy rối làm gì?" Người mặc áo bào trắng đưa ánh mắt nhìn đoàn người liếc mắt đánh giá qua một cái, lạnh lùng trả lời.
"Thì ra là Hàn tiên sư. Mới vừa rồi ta thật sự không biết là đại nhân đang tu luyện bên trong nên có chỗ đắc tội. Mong tiên sư đại nhân thứ tội! Không biết đại nhân là do bộ lạc nào đang cung phụng, có lẽ lão phu cùng quý bộ tộc có quen biết chăng" Lão giả vừa thấy vị tiên sư này có vẻ không muốn xuất thủ ra tay với bọn họ nên trong lòng nhất thời buông lỏng.
"Ta mới xuất sư không bao lâu. Tạm thời không tiếp nhận bộ lạc nào cung phụng" Người mặc áo bào trắng ánh mắt chợt khẽ lóe lên rồi thản nhiên mà nói.
"Đại nhân thì ra là còn tự do. Tiên sư đại nhân nếu một mình xuất hiện ở chỗ này khẳng định là cũng muốn đi thánh điện. Khai linh nhật hai mươi năm một lần Hàn tiên sư chắc sẽ không bỏ qua." Anh Lộ vừa nghe nói đối phương còn tự do thì trong lòng không khỏi vừa động, giọng điệu phát ra càng cung kính.
"Không sai. Ta chính là muốn đi thánh điện. Các ngươi cũng đi thánh điện triều cống sao. Bất quá tại sao lại không có tiên sư đi theo!" Người mặc áo bào trắng Liếc mắt nhìn đoàn xe phía sau bọn họ một cái, bộ dáng tựa hồ có chút hảo cảm và thấy hứng thú.
"Thương Lộ bộ chúng ta chỉ là một bộ lạc nhỏ nên tạm thời còn chưa có tiên sư trú nhập. Cho nên mới..." Lão giả trong miệng cung cẩn mà giải thích. Nhìn thấy loại thần thái này của đối phương hắn lập tức phán đoán việc đối phương nói vừa mới xuất sư tựa hồ là không giả. Nếu không như thế nào lại có loại cử động tò mò này.
Nghĩ tới đây ý niệm vừa rồi mơ hồ nổi lên trong đầu lão giả chợt trở nên mãnh liệt.
"Các ngươi cũng là vô tình, chuyện lần này cũng không tính. Các ngươi chuẩn bị đi sao!" Người mặc áo bào trắng sau khi do dự một chút thì mới nhìn bọn họ khoát tay chặn lại, bộ dáng như để cho bọn họ lập tức rời đi.
Thấy người mặc áo bào trắng dễ dàng thả bọn họ rời đi như vậy, Anh Lộ Nguyên bổn đang lại sợ hãi vì đối phương thân phận không rõ lập tức hạ quyết tâm.
Hắn không có rời đi mà lại hít sâu một hơi, đột nhiên mặt lộ vẻ tươi cười nhìn người mặc áo bào trắng nói:
"Tiên sư đại nhân nếu cũng muốn đi thánh điện mà nói, chẳng biết là có thể tạm thời tiếp nhận đánh thuê cho Thương Lộ bộ chúng ta không. Chỉ cần đại nhân theo ta đến thánh điện, ta nguyện ý bỏ ra hai mươi khối linh thạch để thuê đại nhân một chuyến".
"Thuê ta?" Người mặc áo bào trắng ngẩn ra, tựa hô dại ra ngoài ý muốn.
"Không sai, dù sao tiên sư đại nhân cũng muốn đi thánh điện. Không bằng đi cùng ta. Dọc theo đường đi không có một vị tiên sư đi theo áp trận, lão phu thật đúng là sợ không cách nào bình yên tới được thánh điện. Dù sao nguy hiểm trên đường thật sự là không ít" Lão giả mặt mang vẻ thành khẩn nói.
"Cùng các ngươi đi có chút chậm trễ, hơn nữa chỉ có hai mươi khối linh thạch" Người mặc áo bào trắng không có lập tức từ chối nhưng cũng không lập tức đáp ứng. Bộ dáng tựa hồ có chút chần trừ không quyết.
"Chỉ cần tiên sư đáp ứng việc này, lão phu nguyện ý bỏ ra đến hai mươi lăm khối linh thạch. Không dám dối Hàn tiên sư, Thương Lộ bộ chúng ta thật sự không lớn, đây là số cực hạn mà chúng ta có thể bỏ ra" Lão giả sau khi cười khổ một tiếng thành thật nói.
"Hai mươi lăm khối linh thạch cũng không nhiều. Bất quá, các ngươi không phải trước tiên hỏi ta là cái tiên sư bậc gì mà đã ra cái giá này. Có lẽ tại hạ căn bản chỉ là tiên sư Luyện Khí Kỳ hai ba tầng ban đầu gì đó, cũng không có năng lực hộ tống các ngươi" Người mặc áo bào trắng nghe số lượng như thế ngược lại cười rộ lên.
"Ha ha! Tiên sư đại nhân nói đùa rồi. Lão phu mặc dù không có linh căn nhưng năm xưa cũng từng tham gia qua thánh chiến. Chỉ bằng linh quang đại nhân mới vừa rồi khi tu luyện phát ra, tuyệt đôi không thể là tiên sư Luyện Khí Kỳ hai ba tầng" Anh Lộ cười khan hai tiếng nói.
"Được! Các ngươi đã có thành tâm thì ta sẽ đi cùng các ngươi một chuyến. Bất quá linh thạch, ta muốn nhận trước một nửa, sau khi đến nơi thì nhận nốt nửa còn lại" Người mặc áo bào trắng cũng không suy tư bao lâu, sau khi hơi trầm ngâm thì đáp ứng.
"Đây là chuyện đương nhiên. Lão phu cũng nến đem linh thạch đưa cho tiên sư đại nhân".
Lão giả nghe vậy thì mừng rỡ, đưa tay vào trong áo lục lọi một trận thì móc ra một cái túi da không lớn, sau đó trước mặt chúng nhân lấy mười mấy khối linh thạch sảng khoái giao cho người mặc áo bào trắng.
Người mặc áo bào trắng sau khi tiếp nhận linh thạch, trên tay linh quang chợt lóe rồi linh thạch đã biến mất. Điều này làm cho mấy thanh niên Thương Lộ bộ phía sau phát ra một trận âm thanh sợ hãi.
"Như thế nào, các ngươi ngay cả Túi trữ vật cũng chưa từng thấy sao?" Người mặc áo bào trắng tỏ ra kinh ngạc.
"Đại nhân chớ trách. Mấy người này đều là người tuổi trẻ trong bộ lạc, cũng chưa từng tiếp xúc qua với tiên sư" Anh Lộ hơi có chút xấu hổ nói.
"Thì ra là như thế" Người mặc áo bào trắng có chút chợt hiểu ra gật đầu, sau đó nhìn vài cái xe ngựa liếc mắt một cái rồi lại có chút do dự.
Nhưng thật ra lão giả này trước kia đã thường xuyên tiếp xúc qua không ít tiên sư, lập tức tỉnh ngộ quay đầu lớn tiếng nói.
"Các ngươi nhanh đem cái xe ngựa tốt nhất để cho Hàn tiên sư ngồi nghỉ ngơi. Động tác cũng nhanh nhẹn lên cho ta!"Một số thanh niên vừa nghe tộc trưởng phân phó, thấy trong đội ngũ đột nhiên có thêm một gã tiên sư thì âm thầm mừng rỡ lập tức như tỉnh mộng nhanh chóng hành động. Đem tất cả hàng hóa trên một chiếc xe ngựa dỡ xuống, đem chất lên mấy cái xe ngựa còn lại.
Người mặc áo bào trắng cũng không khách khí tiếp nhận xe ngựa. Sau khi thu thập xong, hắn nhìn lão giả nghiêm mặt nói:
"Làm phiền các hạ đã phí tâm. Ta ở trên xe nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì, ở bên ngoài gọi ta một tiếng là được. Ta đã ích cốc (không cần ăn), lúc bình thường không cần quấy rầy ta".
"Cái này là tự nhiên, lão phu biết tiên sư đại nhân kiêng kỵ việc quấy rầy" Anh Lộ khom người một chút, trên mặt cười bồi nói.
Người mặc áo bào trắng thấy vậy gật đâu, lúc này đi nhanh đến chỗ cái xe ngựa nhưng vừa đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại nhìn
"Thố Mãnh" đang ngẩn ra lạnh giọng nói.
"Ngươi mới vừa rồi có nhìn thấy diện mục ta sao? Ta không hy vọng việc này truyền ra khắp nơi. Ngươi tự lo thân cho tốt đi"Người mặc áo bào trắng sau khi nói một câu không đầu không đuôi như vậy thì bình tĩnh lên xe ngựa, buông rèm che khuất tầm mắt của mọi người.
Thô Mãnh sắc mặt tái nhợt. Mặc dù người mặc áo bào trắng đã tiến vào xe ngựa mà hắn vẫn cuống quít lắc đầu nói không dám.
"Tốt, nếu đội xe chúng ta đã có tiên sư thì mọi người có thể yên tâm chạy đi. Tất cả đều lên ngựa, lập tức xuất phát. Anh San! Ngươi đi theo bên cạnh xe ngựa của tiên sư, xem tiên sư có cái gì phân phó thì kịp thời đi làm, nhất định phải hầu hạ tiên sư đại nhân cho tốt!" Lão giả lớn tiếng hô mọi người lần nữa lên đường, cũng quay đầu đi.
Cô gái vừa nghe nói xong hiểu rõ dụng ý của trưởng bối, nên cao hứng đáp ứng tung người lên ngựa rồi quay lại phía sau đi đến.
Đám thanh niên còn lại ở một điều động đội xe đi tới, một bên không ngừng quay đầu nhìn quanh nhỏ giọng nghị luận.
Trước kia trong bộ lạc mặc dù cũng đã mời được mấy vị tiên sư nhưng sau khi xử lý xong hết chuyện thì đều lập tức rời đi, bọn họ căn bản là không có cơ hội nhìn thấy. Giờ phút này có thể tiếp xúc gần như thế tự nhiên là cảm thấy tò mò.
Mà ở trong cái xe ngựa che màn nghiêm mật kia, người mặc áo bào trắng đang ngồi xếp bằng trong xe, thân hình vẫn không nhúc nhích.
"Hàn tiểu tử, xem ra tình hình khi ngươi mới vừa rồi vận công, khiến tên tiểu tử người Đột Ngột kia sợ hãi không ít. Không biết sau này có thể gặp ác mộng mất vài ngày hay không" Một thanh âm già nua, còn có chút hả hê vang lên trong thần thức người mặc áo bào trắng.
"Tiền bối ngươi truyền thụ Ngũ Quỷ Tỏa Thần này thật sự hữu hiệu sao. Ta cũng không muốn trước khi tìm được phương pháp giải trừ sát khí biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc" Người mặc áo bào trắng lại không đáp lời mà thản nhiên truyền âm nói.
"Ngươi yên tâm đi. Loại bí thuật này mặc dù là ta sáng chế ra dùng để khống chế công pháp Đại Diễn Quyết tẩu hỏa nhập ma nhưng đối với sát khí cũng có hiệu quả. Chỉ là ta muốn tái nhắc nhở ngươi một câu, nếu đã dùng sát khí tố dẫn, đưa tới ngũ quỷ phụ thân. Cấm chế cũng không áp chế sát khí trên người ngươi, mà ngay cả tu vi của ngươi cũng bị phong ấn một phần. Tu vi của ngươi bây giờ nhiều lắm cũng chỉ là Trúc Cơ Trung Kỳ mà thôi. Không cách nào tái vọng động pháp lực này. Ngàn vạn lần đừng quên điểm này!" Thanh âm già nua lười biếng nói.
"Điểm này không cần tiền bối nói, ta cũng biết. Không nghĩ tới việc sát khí cắn trả dĩ nhiên lại nhanh hơn so với dự kiến như vậy. Hơn nữa mức độ hung mãnh cũng hơn xa như lời ngươi nói" Người mặc áo bào trắng thanh âm trầm xuống, có chút bất đắc dĩ nói.
"Hừ! Không phải lão phu đoán sai mà tại ngươi chưa trừ đi sát khí lại ra tay với người tu tiên tu vi thâm hậu, thậm chí Nguyên khí còn bị đại thương, thiếu chút nữa đi đời nhà ma. Sát khí tự nhiên là sớm cắn trả. về phần sát khí hung mãnh, ngươi cũng nên xem một chút, sát khí trên người ngươi thâm hậu đến trình độ nào. Tự nhiên là khi cắn trả cũng hơn xa bình thường. Nếu không phải là muốn ngươi đi giúp ta luyện chê Khôi Lỗi thì lão phu cũng chẳng muốn quản tới ngươi!" Thanh âm nọ sau khi hừ một tiếng thì lo lắng nói.
Hai người này không cần phải nói, tự nhiên là hai người Hàn Lập và Đại Diễn Thần Quân.