Vô số Phệ Kim Trùng từ trong túi bay ra. Trong khoảnh khắc liền hóa thành một bầy trùng ba màu thật lớn trải rộng khoảng hai ba mươi trượng trên đầu Hàn Lập, thoạt nhìn thanh thế thật dọa người.
"Ồ!" Một âm thanh kinh ngạc truyền ra.
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên, sau khi chuyển mắt liền nhìn lên trên người của thiếu nữ tuyệt sắc ở xa xa.
Thiếu nữ này dùng tay che lấy miệng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc ngoài ra còn lẫn trong đó sự vui mừng.
Hắn không khỏi rùng mình, không kịp hiểu vì sao thiếu nữ này lại lộ ra như thế thì
"ầm ầm" hai tiếng từ nơi khác truyền đến.
Dưới sự cả kinh, hắn bất chấp việc này vội vàng chuyển ánh mắt qua.
Chỉ thấy bên trong tử vân bạch quang chợt lóe lên, một thanh đồng cổ thuẫn (cái khiên bằng đồng) bay ra dễ dàng ngăn cản được công kích của hai thanh cự kiếm.
Thấy tình hình như vậy trong lòng Hàn Lập khẽ than một tiếng.
Hắn vẫn chưa có thời gian bồi luyện phi kiếm này, làm cho phi kiếm chỉ dựa vào một số ít tài liệu phụ trợ đặc thù thì uy lực của nó so với pháp bảo bình thường cũng không có sai biệt lắm.
Nhưng bây giờ, sau khi tu vi đã thăng lên đến Kết Đan Hậu Kỳ, uy lực của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng rõ ràng không có lớn hơn bao nhiêu. Cho dù thi triển ra cự kiếm thuật cùng với tu sĩ đồng cấp mà nói cũng không có tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào.
Nghĩ như vậy, thần niệm của Hàn Lập khẻ động một cái, lệnh cho hai thanh phi kiếm bắt đầu điên cuồng công kích lên tử vân nhưng đều bị cổ thuẫn kia cản lại.
Lúc này thì trong miệng của Hàn Lập cũng truyền ra âm thanh nhỏ, bầy Phệ Kim Trùng ở trên đỉnh đầu cũng theo âm thanh đó bắt đầu ông ông hưởng ứng, sau đó hóa thành một đám mây thật lớn hướng đến tử vân mà điên cuồng bay đi.
Mặc dù không biết được tử vân này là vật ra sao nhưng dựa thiên phú không gì không thôn phệ được của Phệ Kim Trùng, thì tuyệt đối không thể ngăn cản được đàn trùng này.
"Hừ! Khu Trùng Thuật, thật sự là muốn chết!" Ôn Thiên Nhân bên trong tử vân thấy được đám mây được tạo bởi bầy trùng kia từ trên trời giáng xuống, không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ khinh thường.
Hàn Lập nghe được không những không giận mà còn vui mừng.
Đối phương nếu đem Phệ Kim Trùng xem như là linh trùng bình thường thì thật sự là tự đi tìm đường chết. Chỉ cần chờ cho đàn trùng bu lên trên tử vân cũng là lúc đối phương bị mất mạng.
Hàn Lập âm thầm cười lạnh. Nhìn thấy trùng vân từ trên trời hạ xuống tử vân, Ôn Thiên Nhân ở bên trong tử vân đột nhiên nhẹ nhàng nói một từ
"Đi".
Một màn kinh người xuất hiện.
Bên trong tử vân hiện ra kim quang, tiếp theo vô số sợi kim ti từ bên trong tử vân bắn ra, hướng đến bốn phương tám hướng mà bao phủ đàn trùng vân này vào bên trong.
Sau khi vang lên những tiếng
"Phụp phụp", vô số xác chết của Phệ Kim Trùng giống như là mưa từ trên không trung rơi xuống.
Những kim ti đó giống như là khắc tinh của Phệ Kim Trùng, phi trùng vốn rất khó bị pháp bảo tổn thương đến thân thể nó nhưng khi bị một kích của sợ kim ti này, căn bản không cách nào có thể ngăn cản được.
Hàn Lập nhìn thấy như vậy tự nhiên trong lòng kinh sợ vô cùng, trong miệng vội vàng phát ra âm thanh the thé.
Đàn trùng nghe thấy như vậy lập tức quay đầu bay trở lại.
Nhưng những sợi kim ti này bộ dáng vẫn không muốn bỏ qua, mà bay theo đàn trùng. Lại có rất nhiều kim trùng tiếp tục rơi từ trên không trung xuống.
Sắc mặt của Hàn Lập cực kỳ khó coi, không hề suy nghĩ hướng lên Túi trữ vật vỗ một cái. Đôi tay vừa lộn một cái liền xuất ra hoa lam cổ bảo.
Hắn không chút nào do dự đem hoa lam này hướng lên trên không trung ném đi.
Bạch quang nhất thời lóe lên, hoa lam hóa thành một đoàn bạch khí, trực tiếp nghênh đón đám kim ti kia.
Nhìn thấy bạch khí giống như hư không trực tiếp bay xuyên qua đàn trùng, dị sắc trong mắt Hàn Lập lóe lên, hai tay nhanh chóng thúc dục pháp quyết, bạch khí lập tức cấp tốc quay tròn, quang mang đại phóng.
Vốn kim ti đang bắn nhanh về phía đàn trùng, bị bạch quang này bao phủ khiến cho hành động chậm lại, tốc độ trong nháy mắt trở nên bị trì hoãn.
Trùng vân nhân cơ hội này tạo ra một khoảng cách, bay về trong Túi linh thú bên hông của Hàn Lập.
Nhưng lúc này sắc mặt của Hàn Lập cũng không tốt gì hơn, chỉ ngắn ngủn một lần giao phong khiến cho tam sắc Phệ Kim Trùng tổn thất gần một vạn con, nếu không có hoa lam cổ bảo tiếp ứng thì đàn trùng này mặc dù không có hoàn toàn bị tiêu diệt hết đi nhưng tuyệt đối là một tổn thất thảm trọng.
Kim ti này rốt cuộc là pháp bảo gì, mà lại có được uy lực như thế?
Đến bây giờ hắn cũng khó có thể tin được, uy lực của đàn Phệ Kim Trùng chưa kịp hiển thị ra ngoài, thì đã bị chế trụ dễ dàng như vậy, làm cho hắn buồn bực cực kỳ.
Hàn Lập mới thất thần như vậy trong một chút, kim ti bên trong bạch khí lại bắt đầu biến hóa.
Chỉ thấy chúng nó sau khi lóe lên vài cái quang mang liền ảm đạm đi, ở bên trong bạch khí không hề nhúc nhích mà hiển thị ra bản thể. Là những cây kim châm tinh tế, chỉ có dài hơn một tấc, kim quang chói mắt.
Thấy như vậy, Hàn Lập thật sự không khỏi bắt đầu hoảng sợ.
Vị Lục Đạo Truyền Nhân này tu luyện lại là phi châm, loại pháp bảo khó luyện chế nhất. Hơn nữa lại hơn trăm cây, điều này khiến cho hắn phải hít lấy một ngụm khí lạnh.
Bất quá, sau khi Hàn Lập vừa động trong lòng liền nghĩ đến một điều.
Nhưng vào lúc này, quang mang của kim châm kia vừa thu liễm lại đột nhiên một lần nữa đại thịnh hẳn lên.
Sau khi âm thanh
"vù vù" truyền ra, chúng nó đồng thời nhắm đến một phương mà bay nhanh đi, trong nháy mắt liền ngưng kết lại với nhau tạo thành một thanh tiểu kiếm.
Tiểu kiếm này khẽ run rẩy mốt cái liền bay nhanh ra ngoài. Trong nháy mắt liền có thể phá vỡ cấm chế của hoa lam cổ bảo. Nhắm thẳng Hàn Lập bay đến.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, tay hướng đến Túi trữ vật, sau đó trên lòng bàn tay xuất hiện thanh quang lập lòe, đúng là phù bảo của Thanh Dịch Cư Sĩ nọ trong Hư Thiên Điện.
Vật ấy cũng là một loại pháp bảo phi châm, vừa lúc lấy ra thử uy lực của nó.
Nhìn thấy tiểu kiếm bay đến trước mặt của Hàn Lập, nhưng sau khi phát ra một tiếng
"phành" liền một lần nữa tản ra, hóa thành vô số kim ty bay thẳng đến.
Hàn Lập không hề do dự tay nắm phù bảo khẽ hé miệng ra, một đoàn thanh sắc tinh khí phun ra ngoài.
Thanh quang chớp động trên phù bảo, trong nháy mắt liền được thôi động, sau đó hóa thành một đạo thanh quang bay ra ngoài.
Thanh quang bay ra khỏi vòng bảo hộ, trong chớp mắt liền thóa thành một một đám thanh ti, nhìn từ bên ngoài thì thanh ti này ngoại trừ không giống màu sắc với kim ti ra, thì hình dáng giống nhau như đúc.
"Đây là…" Ôn Thiên Nhân bên trong tử vân lộ ra thần sắc ngẩn ngơ, lộ ra điều ngoài ý muốn.
Mà kim ti cùng với thanh quang va chạm với nhau cách Hàn Lập không xa, tạo thành từng quang đoàn to nhỏ, nhất thời bắt đầu giằng co.
"Thanh Minh Châm! Ngươi cùng với Thanh Dịch Cư Sĩ có quan hệ như thế nào lại có được Thanh Minh Châm Phù Bảo? Lão quỷ này hẹp hòi vô cùng, hơn nữa lại đem cho Thanh Minh Châm này giống như là sinh mạng của hắn. Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của hắn?" Ôn Thiên Nhân sau khi giật mình liền thở nhẹ ra một cái, đột nhiên lạnh lùng hỏi.
Hàn Lập nghe được đối phương gọi ra tên của Thanh Minh Châm, đầu tiên là trong lòng cả kinh, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại.
Xem ra chuyện Hư Thiên Đỉnh mặc dù truyền ra ngoài, nhưng bên trong Hư Thiên Điện cụ thể phát sinh ra những chuyện gì thì các lão quái Nguyên Anh Kỳ kia quả thật không có tiết lộ ra bao nhiêu. Nếu không đối phương chỉ cần dựa vào phù bảo này liền biết được thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Lập cũng không có lên tiếng, chỉ là cười lạnh một tiếng, sau đó hắn trược tiếp thúc dục pháp lực toàn thân, thừa dịp đối phương chần chờ khiến thanh sắc ti chiếm được thượng phong, bức kim ti liên tiếp lui về phía sau.
"Muốn chết! Nếu không mở miệng giải thích ta cũng không cần phải cấp mặt mũi cho Thanh Dịch lão quỷ kia làm chi nữa, đừng có trách ta không khách khí! Sau đây ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi của của đệ nhất ma công Loạn Tinh Hải -Lục Cực Chân Ma Công" Bên trong tử vân truyền ra tiếng rống giận dữ của Ôn Thiên Nhân, âm thanh lạnh lùng nói.
Sau đó kim ti không hề tiếp tục dây dưa với Thanh Minh Châm Phù Bảo, mà quay đầu bay nhanh trở lại, trong nhắy mắt vô thanh vô tức bay vào trong tử vân.
Khuôn mặt của Hàn Lập lạnh lùng nhưng không hề trì hoãn thúc dục thanh sắc ti không chút khách khí đem tử vân bao phủ vào bên trong, điên cuồng đâm vào.
Nhưng kết quả lại giống như lần trước, bên trong vân đoàn như không hề có bóng dáng của người nào, tất cả thanh ti xuyên thủng qua, nhưng không có chút hiệu quả nào.
Hàn Lập nhìn thấy trên mặt nhất thời bị bao phủ bởi một màn sương lạnh, đem thanh ti triệu hồi lại, một lần nữa hóa thành phù sách thu vào bên trong Túi trữ vật.
Thanh Minh Châm này uy lực cực lớn, không thể lãng phí uy năng của phù bảo này như vậy được.
Nhìn tử vân của đối phuong yên lặng không phát ra bất kì tiếng động nào, trên mặt của Hàn Lập âm tình bất định, mơ hồ có thể nhìn thấy vẻ chần chờ, dường như muốn làm điều gì đó nhưng lại chưa có quyết định được.
Ngay lúc này, tử vân không hề có dấu hiệu nào bắt đầu quay cuồng, sau đó cuồng phong xuất hiện, linh khí xung quanh hơn mười dặm đột nhiên xao động không thôi, sau đó giống như là sông đổ vào biển, hướng đến bên trong tử vân nhập vào, tiếp theo vân đoàn lớn lên, màu sắc bắt đầu biến đổi, vốn tử sắc đã biến thành một màu xám trắng, hơn nữa trong đó truyền âm thanh
"răc rắc" đầy quỷ dị. Mới lúc đầu rất nhỏ nhưng chỉ trong chốc lát liền đinh tai nhức óc, khiến cho người ta cảm thấy bất an vô cùng.
Thấy được cảnh quỷ dị này, sự do dự trên mặt Hàn Lập liền biến mất
Hắn đột nhiên dùng tay trái nắm lấy tay phải, tay phải sau khi nhấc lên, hướng đến đám mây màu trắng xám kia, nét mặt lộ ra sát khí lạnh lẽo hung ác.
Thiên địa linh khí vùng phụ cận không ngừng quán chú vào bên trong đám mây trắng xám đang điên cuồng không ngừng bành trướng lên. Âm thanh
"răng rắc" kia hoàn toàn hóa thành tiếng sấm sét. Thậm chí mỗi một lần vang lên liền khiến cho những tu sĩ tu vi thấp kinh hãi, lục thần vô chủ.