Hàn Lập một mặt gấp rút độn quang phi hành, một mặt cực lực áp chế dị trạng bên trong cơ thể. Phong Linh Kính phát tác khiến cho thân thể hắn run lên nhè nhẹ, càng lúc càng khó khống chế.
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập ngày một trầm trọng.
Đến bây giờ hắn mới biết không phải là Phong Hi vì luyện chế pháp bảo mà hao tổn nguyên lực, nguyên nhân chính là hắn phải áp chế lục dịch phản phệ, cho nên lúc ấy uy lực thúc dục Phong Linh Kính giảm đi nhiều. Nếu không ngày đó có bỏ rơi được yêu thú này hay không cũng là chuyện khó nói.
Nhưng khi nhìn thấy hòn đảo nhỏ xa xa, Hàn Lập tâm lý có chút nhẹ nhõm.
Vốn phải tốn hai ngày lộ trình, nhưng bởi tốc độ của hắn vô cùng cao nên chỉ cần phân nửa thời gian là có thể tới nơi. Chỉ cần Truyền tống trận hoàn thành thì hắn có thể bình yên trở về Nội Tinh Hải. Dù còn cố kị một vài lão quái Nguyên Anh Kỳ nhưng so với ở đây bị yêu thú Liệt Phong Thú kia với tốc độ biến thái kia truy bắt thì còn tốt hơn nhiều.
Khi Hàn Lập đang đánh giá tình thế, thì đằng sau vang lên thanh âm của Diệu Hạc chân nhân.
"Hàn đạo hữu, bần đạo không có ác ý, chỉ là muốn lấy một viên Bổ Thiên Đan mà thôi. Đạo hữu cần gì phải bay xa cả ngàn dặm như vậy" Thanh âm ung dung của Diệu Hạc chân nhân truyền đến, bình thản mà an tường, không có một chút tức giận, lại mơ hồ có vẻ hiền từ, làm cho người khác dễ dàng nhận thấy không có chút địch ý nào, lại dễ khiến nảy sinh hảo cảm.
Hàn Lập nghe thế lại hoàn toàn không thấy có chút hảo cảm nào cả, trong lòng còn thầm mắng to.
Bởi vì dùng Huyết sắc phi phong nên tốc độ đại giảm, quay đầu lại có thể nhìn thấy thân ảnh của Diệu Hạc chân nhân ở xa xa.
Lão đạo này cũng không biết tu luyện pháp môn gì, lại có thể đuổi ngay sát hắn, thanh âm ngập tràn mê hoặc không ngừng làm phiền hắn.
Hàn Lập nhất thời không đề phòng, thiếu chút nữa thì không còn đường mà chạy.
May mắn Đại Diễn Quyết trong cơ thể tự động vận hành hộ thân, làm cho hắn kịp thời tỉnh ngỗ, mới tránh khỏi cảnh chui đầu vào rọ.
Dù thế cũng đủ để khiến cho Hàn Lập toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Mê hồn thuật mà Nguyên Anh Kỳ thi triển thật là vô cùng lợi hại, trình độ của Phạm phu nhân còn xa mới có thể sánh bằng.
Về phần lời nói của lão đạo, là muốn đổi Bổ Thiên Đan, hoàn toàn không có chút ác ý, thì trừ khi đầu óc ngu độn mới tin là thật.
Mắt thấy hòn đảo nhỏ ngay trước mắt, Hàn Lập không dám chậm trễ, màu đỏ của phi phong chợt lóe, phi độn vào đảo.
Nhưng đúng lúc này, chân trời đối diện chớp động ánh sáng, tiếp theo là một tiếng rít xuyên thấu trời vang lên. Một điểm đen mơ hồ xuất hiện, trong nháy mắt, điểm đen lại phóng đại lên vài lần, đúng là một tốc độ khủng khiếp, rất nhanh bay đến nơi này.
Hàn Lập vừa thấy thì trong lòng kinh hãi.
Cho dù chưa thấy rõ hình dáng đối phương, nhưng chỉ với tốc độ này thì không thể còn ai khác ngoài yêu thú Liệt Phong Thú chín cấp kia.
Hàn Lập miệng đắng ngắt, không suy nghĩ nhiều, sau lưng lại sáng lòa ánh sáng, một đôi cánh lại hiện ra.
Nếu mà yêu thú này đã xuất hiện, hắn chỉ còn cách tới hòn đảo nhỏ kia trước mới có cơ hội sống sót.
Nếu không, cho dù bây giờ hắn xoay người bỏ chạy thì dù cho Ích Tà Thần Lôi có cạn kiệt thì cũng chưa chắc đã bỏ rơi được tên yêu thú đó.
Nghĩ tới đây, thân thể Hàn Lập lại biến mất trong tiếng sấm.
Cả người hóa thành một đạo điện hồ màu bạc, trong phút chốc hướng về hòn đảo mà phi độn tới.
Diệu Hạc ở đằng sau nghe thấy tiếng rít kia, sắc mặt nhất thời đại biến.
Dù lão không biết người đến là ai, nhưng mơ hồ nhận ra đó là một nhân vật vô cùng lợi hại.
Mà thấy Hàn Lập điên cuồng phóng đi thì cho rằng, kẻ đó cũng là do việc cướp Hư Thiên Đỉnh mà tới, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Diệu Hạc trong tình thế cấp bách, không tiếc hao tổn chân nguyên, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết.
Ngụm máu này sau khi rới khỏi miệng thì hóa thành một mảng lớn huyết vụ, đem lão đạo ẩn vào bên trong.
Trên áo của lão đạo có hình một con bạch hạc, ánh sáng lóe lên, đem huyết vụ ở phụ cận hút hết vào bên trong, hình vẽ bạch hạc kia trong phút chốc hóa thành màu đỏ.
Diệu Hạc không chần chờ, thân hình xoay chuyển, làm cho lớp áo trắng phát ra một tiếng
"ông ông", trên bầu trời hiện lên một quầng ánh sáng chói mắt, một con hạc đỏ như máu bắt đầu lan tỏa ra từ trên người lão.
Con hạc này vô cùng to lớn, toàn thân màu đỏ, hai mắt xanh biếc.
Diệu Hạc thấy cảnh này, sắc mặt âm trầm, thân hình thoáng chốc đã cưỡi lên trên người huyết hạc.
Sau đó hắn vỗ lên trên đầu hạc, lục quang trong mắt huyết hạc lóe lên, hai cánh mở ra, trong phút chốc đã mang lão đạo phóng đi ngoài mười trượng.
Tốc độ dù không bằng Hàn Lập khi thuấn di bằng lôi độn, nhưng so với trước kia thì nhanh hơn gấp bội.
Vì vậy mà trên bầu trời xuất hiện một màn quỷ dị.
Hàn Lập ở phía trước dùng Phong Lôi Sí di động quỷ mị, đối diện chính là một bóng đen không ngừng lao đến vùn vụt, đằng sau là Diệu Hạc cưỡi huyết hạc đuổi theo.
Nhưng chỉ trong vài cái nháy mắt, Hàn Lập đã tới hòn đảo nhỏ.
Lúc này bóng đen đối diện với tốc độ khó mà tưởng tượng, chỉ còn cách hắn hơn ngàn trượng.
Hàn Lập liếc mắt đã thấy rõ đối phương, trong lòng không khỏi run lên.
Xa xa xuất hiện một yêu thú thân trên là thân chim, thân dưới lại là một cái đuôi cá khổng lồ, đôi cánh chim dài hơn trượng, cùng hai móng vuốt vô cùng sắc bén, dưới bụng có vảy cá lớn cả tấc, thanh quang lập lòe.
Phong Hi đã hiện ra bản thể là Liệt Phong Thú để đuổi giết.
Tuy khi yêu thú cấp cao hiện nguyên hình cùng con người tranh đấu có chút bất tiện, nhưng lại có thể mang thiên phú của yêu thú phát huy đến cực điểm. Chỉ riêng tốc độ của Liệt Phong Thú thôi đã nhanh đến mức khủng bố rồi.
Hàn Lập hít sâu một hơi, không dám tiếp tục trì hoãn, người đã ở phía trên của lớp bảo vệ của đảo, sau đó hào quang chợt lóe lên rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Yêu thú vừa thấy cảnh này thì miệng rít lên một tiếng, hai cánh vỗ mạnh vài lần, hơn ngàn trượng khoảng cách lập tức bị thu lại, lập tức tới ở ngay phía trên đảo.
Tiếp theo thanh quang lại chớp động, yêu thú liền biến thành hình người.
Đúng lúc đó, Diệu Hạc cưỡi huyết hạc cũng bay đến nơi.
Hắn thấy màn hóa hình của Phong Hi thì kinh hãi vô cùng, hình dáng cùng tướng mạo của Phong Hi có thể nói là vô cùng hi hữu trong loài người.
"Yêu thú cấp chín? Nhưng lại có tốc độ của yêu thú thuộc họ chim?" Đảo mắt một cái, Diệu Hạc cho ra một phán đoán làm cho hắn lạnh cả người.
Bình thường khi con người cùng yêu thú cấp cao va chạm, mặc dù không nhất thiết phải là ngươi sống ta chết, nhưng nếu thực lực hai bên tương đương thì huyết chiến là không thể nào tránh khỏi.
Không kể là yêu đan của yêu thú cấp cao hay Kim Đan cùng Nguyên Anh của tu sĩ nhân loại, hai bên đều vô cùng khao khát.
Mà chân thân của đối phương là yêu thú cấp chín, so với tu sĩ Nguyên Anh trung kì còn mạnh hơn một chút, hôm nay gặp khiến cho lão đạo không ngừng kêu khổ.
Nếu là bình thường, tất nhiên Diệu Hạc không nói một lời mà quay đầu bỏ chạy, nhưng Hư Thiên Đỉnh ở trước mắt, hắn không thể từ bỏ.
Vì thế sau khi bình tĩnh lại, hai tay liền vung lên, xuất ra rất nhiều cổ kính màu lam, tay kia cầm tiểu chùy bích ngọc. Có hai cổ bảo trong tay, lão đạo vô cùng tự tin, sắc mặt lạnh lùng nhìn đối phương không nói một lời.
Bên kia Phong Hi cũng thấy Diệu Âm chân nhân, nhưng hiện tại tâm trí của hắn đều đặt ở trên người Hàn Lập, làm sao có thời gian quản hành động đầy địch ý này của lão đạo.
Hắn lúc nãy thấy hai cánh sau lưng Hàn Lập, thấy ngoài hắn ra cũng có người có thể dùng pháp bảo này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, lòng lại càng đau xót hơn.
Nếu bây giờ có đánh chết Hàn Lập, luyện hóa lại Phong Lôi Sí thì cũng chỉ có thể pháp huy uy lực của nó bảy phần là cùng. Bảo sao hắn không hận Hàn Lập đến thấu xương.
Bởi vậy khi đối mặt với Diệu Hạc, hắn chỉ hô lên một tiếng
"Cút". Sau đó thân mình chợt hóa thành một đạo thanh quang, biến mất bên trong lớp phòng vệ của đảo.
Lần này, Diệu Hạc chân nhân có chút giật mình.
Nhưng sau khi cắn răng, hắn cũng cưỡi huyết hạc bay xuống. Hư thIên Đỉnh là đệ nhất bảo bối của Loạn Tinh Hải, khiến cho hắn dù có phải liều mạng già cũng phải liều một lần.
Hàn Lập lúc này một đạp phá tan thạch môn, trực tiếp phi độn tiến vào bên trong thông đạo.
Sau mấy lần lôi độn liền xuất hiện tại quảng trường chứa Truyền tống trận, đang có mấy nam nữ tu sĩ của Diệu Âm Môn đang cười nói ở đó.
Vừa thấy Hàn Lập xuất hiện, không khỏi kinh ngạc không nói lên lời.
"Truyền tống trận đã hoàn thành chưa?" Hàn Lập ngân quang chợt lóe, đến bên cạnh Truyền tống trận, nhìn nhưng nam nữ này mà điên cuồng hét lên.
"Lệ tiền bối! Truyền tống trận đã hoàn thành, nhưng chưa có thử qua" Một vị nữ tu vô cùng xinh đẹp trong nhóm nhận ra người mà Môn chủ lấy làm chỗ dạ, cung kính đáp, hướng tới mà Hàn Lập giải thích tỉ mỉ.
Nhưng mà Hàn Lập vừa nghe nói trận hoàn thành thì không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, thân hình chợt lóe lên chạy ào vào bên trong Truyền tống trận.
Cơ hồ cùng lúc đó, trần của đại sảnh vỡ ra, Phong Hi từ trên trời bay xuống.
Hàn Lập sắc nhợt trắng nhợt!