Trên đảo có vài ngọn núi lớn rộng mấy trăm trượng, cây cối xanh um tươi tốt.
Sau khi Hàn Lập bay một vòng quanh các đỉnh núi, liền mang theo Văn Tư Nguyệt hạ xuống tại chân núi của một trong những ngọn núi đó.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nữ tử, Hàn Lập phóng xuất phi kiếm, sau mấy canh giờ ngay tại dưới ngọn núi này đã mở ra một cái động phủ nhỏ.
Động phủ này không chỉ nhỏ bằng một nửa động phủ vụ hải, hơn nữa cấu trúc cũng đơn giản hơn nhiều.
Nhưng những phòng cần phải có như phòng ngủ, mật thất, thậm chí phòng luyện khí và dược viên đều đầy đủ.
Hàn Lập nhìn một lúc, cảm thấy khá hài lòng, sau đó liền tại lối vào bố trí mấy trận pháp, mang theo Văn Tư nguyệt đi vào bên trong.
"Sau này ngươi ở đây là được, ta sẽ đem khẩu quyết trận pháp tại động khẩu nói cho ngươi, nơi đây xem như an tĩnh, ngươi có thể ở đây tập trung tu luyện, hẳn là có khả năng tiến vào Kết Đan kỳ" Hàn Lập mang theo Văn tư Nguyệt tiến vào phòng ngủ, ngồi ở chiếc ghế tựa bằng đá vừa được vội vàng tạo ra, cẩn thận đánh giá nữ tử này một lúc rồi mới chậm rãi nói
"Đa tạ lệ tiền bối "Văn Tư Nguyệt thấy Hàn Lập nhìn mình chăm chú, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng nói, bộ dáng có chút luống cuống.
"Lệ tiền bối?" Hàn Lập cười rộ lên
"Xin lỗi, vãn bối nên xưng hô..." Văn Tư Nguyệt vội vàng cúi thấp đầu xuống, trên măt hiện ra vẻ trù trừ.
Nàng quả thật không biết sau khi đã trở thành thiếp của người này thì nên xưng hô đối phương như thế nào?
"Nàng gọi ta Lệ tiên sinh là được" Hàn Lập vân vê cái mũi, đạm nhiên nói.
Hắn vẫn không hề bộc lộ ra hình dáng thật của mình trước mặt Văn Tư Nguyệt, vẫn lấy hình tượng là một người trung niên nói chuyện
"Vâng, Lệ tiên sinh!" Văn Tư Nguyệt chần chờ một lúc rồi nhu thuận đáp lời.
Hàn Lập hài lòng gật gật đầu, suy nghĩ một chút lời sắp nói, sau đó mới hỏi:
"Văn đạo hữu đến Ngoại Tinh Hải thời gian nào? Phạm phu nhân thế nào mà trở thành chưởng môn Diệu Âm môn? Theo ta được biết Tử Linh tiên tử vẫn một mực đứng đầu Diệu Âm môn mà!""Di! Tiên sinh đối với sự tình trước đây của bổn môn rất rõ ràng a!"Văn Tư Nguyệt thấy Hàn Lập không vội vàng hỏi chuyện sào huyệt yêu thú, ngược lại hỏi chuyện Diệu Âm môn, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng sau khi ngẫm lại một chút, đôi môi anh đào khẽ động nói:
"Trước khi Diệu Âm môn chuyển đến Ngoại Tinh Hải, hết thảy chuyện trong môn phái đều do Thiếu môn chủ làm chủ. Nhưng sau khi Thiếu môn chủ đi Hư Thiên Điện tìm bảo vât thì bổn môn đã phát sinh một hồi kinh biến, lúc thiếp trở lại trong môn, Trác hữu sứ đã không biết tung tích nơi đâu. Đại quyền trong môn đã rơi vào tay Phạm tả sứ và một người lạ, sau đó thiếp mới biết được bọn chúng là tu sĩ ma đạo và Diệu Âm môn đã phụ thuộc vào ma đạo rồi, Phạm tả sứ lúc này tự mình làm chưởng môn, triệu tập rất nhiều đệ tử mang chúng ta thông qua Truyền tống trận ở Thiên Tinh thành để đến nơi này. Thiếp thân lúc đấy bị bắt ép đi theo sau đó môn phái tại chỗ này thành lập một bí thị và kéo dài cho đến bây giờ.Trong hàng đệ tử những người hai lòng mấy năm nay đều thất tung hoặc bị tặng cho các tu sĩ khác. Đa số đã tan như mây khói. Chính thiếp thân nếu như hôm nay không được tiên sinh cứu giúp chỉ sợ không tránh việc phải làm lô đỉnh của người khác." Văn Tư Nguyệt có chút buồn bã nói.
"Vị Pham môn chủ này của các ngươi đến Ngoại Tinh Hải làm gì? Chắc sẽ không vì chuyện mở một bí thị mà đến đây chứ!" Hàn Lập thần sắc khẽ động hỏi.
"Cái này…thiếp thân cũng không rõ ràng! Cất quá Phạm tả sứ và tu sĩ ma đạo họ Vân kia, một mực mượn bí thị thu thập các loại các dạng tình báo, hình như đang tìm đồ vật gì đó." Văn Tư Nguyệt có chút không chắc chắn trả lời, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.
Nghe đến đây Hàn Lập ngừng hỏi, trong lòng giật mình đánh giá một chút.
Nghe lời nói của Văn Tư Nguyệt thì tựa hồ ngay sau khi nàng được mình cứu thì phát sinh chuyện Diệu Âm môn phản loạn.
Đó chính là lúc Tử Linh tiên tử cùng mình bị vây khốn trong Hư Thiên Điện.
Mà Phạm phu nhân sau khi đoạt được quyền lợi lớn nhất, liền lập tức mang theo rất nhiều đệ tử truyền tống đến Kỳ Uyên đảo. Nghịch Tinh Minh sau đó mới phát động tấn công Thiên Tinh thành.
Xem ra cho dù thế lực ma đạo nào mưu đồ Diệu Âm môn thì vẫn hiển nhiên địa vị tại Nghịch Tinh minh cũng không nhỏ.
Nếu không thời gian cũng chẳng phù hợp đến như thế.
Đợi lúc Tử Linh tiên tử từ Hư Thiên điện đi ra thì trong môn phái sớm đã trống trơn không người rồi.
Về phần thế lực ma đạo đó muốn mượn sự trợ giúp của những nữ tu Diệu Âm môn tại hải vực này tìm kiếm cái gì, tự nhiên phải có huyền cơ khác ở bên trong.
Việc chẳng dính dáng đến mình thì Hàn Lập cũng chẳng quản làm gì.
Huống hồ vị Diệu Hạc Chân Nhân kia cùng chính mình kết hạ đại cừu hiện nay đã có mối quan hệ với Diệu Âm môn nên Hàn Lập lại càng không tự nguyện chui đầu vào cái lưới đầy phức tạp này.
Cho nên tại bí thị hắn mới từ chối thẳng thừng đề nghị của Phạm phu nhân.
Về phần quay về Nội Tinh Hải, trước khi tu vi hắn đột phá bình cảnh, căn bản không cần suy nghĩ làm gì.
Nơi đây mặc dù yêu thú hoành hành nhưng với người mang đầy bảo vật như hắn mà nói, Nội Tinh Hải cũng chẳng an toàn hơn bao nhiêu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Lập suy đi nghĩ lại những lời Văn Tư Nguyệt vài lần, cũng không phát hiện ra chỗ nào không ổn.
Xem ra nàng cũng không có nói xạo, lừa dối hắn.
Việc này cũng không thể trách Hàn Lập cẩn thận bởi vì Hư Thiên Đỉnh trên người hắn quả thực khiến cho người khác thèm muốn, không biết có bao nhiêu lão quái Nguyên Anh kỳ đang lùng sục khắp nơi tìm kiếm hắn.
Mà từ cổ chí kim vì chuyện nữ sắc nên rơi vào bẫy của kẻ thù thì hằng hà sa số, Hàn Lập cũng không muốn nhất thời sơ ý, biến mình trở thành một phần tử trong số đó.
Đương nhiên chung quy lại mà nói thì khả năng bị nữ tử này hãm hại là cực nhỏ.
Dù sao người nào cũng không thể nắm bắt rõ hắn khi nào hiện thân, xuất hiện ở địa phương nào mà hắn đối với
"Hóan Hình Quyết"của mình cũng có vài phần tự tin.
Cho dù tu sĩ Nguyên Anh sơ kì gặp được cũng không thể nhìn thấu được bí thuật này.
Lúc này Văn Tư Nguyệt nhìn thấy Hàn Lập thần sắc âm tình bất định, tâm tình không khỏi lộ ra vài phần thấp thỏm bất an.
Hàn Lập sau khi hồi lại tinh thần, phát hiện sự khác thường của vị mỹ nữ trước mặt, mỉm cười nói:
"Bây giờ xem như ta đã y theo ước định, mang ngươi ra khỏi bí thị hơn nữa còn an trí ở chỗ này, hiện tại chắc có thể đem vị trí sào huyệt yêu thú nói cho Lệ mỗ biết được rồi chứ. Sau khi ta biết địa điểm sẽ lập tức rời đi, sau đó ngươi và ta, ai cũng không thiếu nợ ai rồi.""Tiền bối không ý định muốn thu nữ tử làm thiếp?" Văn Tư Nguyệt có chút giật mình,vẻ mặt hiện lên chút ngoài ý muốn.
"Lệ mỗ một mình cô độc quen rồi, không muốn có người khác đi theo bên cạnh." Hàn Lập thong dong nói.
Văn Tư Nguyệt trầm mặc lại, một lát sau trên khuôn mặt kiều diễm hiện ra thần sắc phức tạp, nhẹ lắc đầu:
"Đa tạ ý tốt của tiên sinh, thiếp thân lúc đầu đã nói muốn làm thiếp của tiền bối thì tuyệt đối không có ý hối hận, xin tiền bối cứ việc an tâm, Tư Nguyệt có thể tuân thủ hứa hẹn, không hề có một câu oán hận." Trong đôi mắt sáng của Văn Tư Nguyệt hiện lên một tia dị sắc, bình tĩnh nói.
"Lệ mỗ không phải là muốn dò xét tâm tư ý tứ của Văn đạo hữu. Những lời vừa nói lúc nãy đều là thật nhưng đạo hữu nếu thực sự muốn trở thành thiếp của tại hạ thì Lệ mỗ cũng không tiện chối từ, đến lúc đó Văn đạo hữu đừng hối hận đó!" Hàn Lập trong lòng hiểu rõ sự cố kỵ của nữ tử này, không khỏi cười như không cười nói.
Hắn cũng không tin Văn Tư Nguyệt thật tâm muốn làm thiếp thân gì gì đó của hắn.
Ở trong bí thị đưa ra điều kiện này, hơn phân nửa là bất đắc dĩ mà thôi.
Làm thiếp mặc dù so với làm lô đỉnh tốt hơn nhiều nhưng cũng không có vị nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào can tâm tình nguyện cả, cho dù là có thì cũng là bị bắt buộc mà thôi.
Hàn Lập đối với dung mạo tuyệt sắc của Văn Tư Nguyệt, mặc dù có chút động tâm nhưng bây giờ hắn đang ở thời kỳ quan trọng để đột phá tu vi nên không có khả năng luôn luôn mang một nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ bên người.
Nếu thế thì chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, hủy bỏ ước định vậy.
"Ta…." Văn Tư Nguyệt nghe Hàn Lập giải thích, trong lòng có chút bán tín bán nghi, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ.
"Thế nào? Chẳng lẽ đạo hữu đúng là muốn làm thiếp của tại hạ?" Hàn Lập trong mắt hiện lên vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói
"Không phải! Thiếp thân… thiếp thân… xin đa tạ tiên sinh! Vãn bối Văn Tư Nguyệt sau này nhất định không quên đại ân của tiền bối!' Văn Tư Nguyệt trong lòng quýnh lên vội vàng bật thốt ra lời phủ nhận rồi ngẩn ngơ một chút, sau đó cắn đôi môi đỏ mọng hướng hàn Lập thi lễ, trên mặt thần sắc tràn đầy lo sợ bất an.
"Một khi đã như vậy thì chuyện làm thiếp kia hủy bỏ đi, đạo hữu không nên để ở trong lòng.
" Hàn Lập không có chút ý tứ làm khó dễ
"Đa tạ tiên sinh thành toàn!
"
Văn Tư Nguyệt trong lòng vừa vui mừng lẫn kinh ngạc, sau khi tâm tình buông lỏng, nhất thời vẻ mặt rạng rỡ như đóa hoa đang nở, khiến cho nam nhân phải động lòng.
Loại mỹ cảnh như thế trước mặt, Hàn Lập tất nhiên cũng không tránh được trong lòng xuất hiện một tia rung động nhưng rất nhanh đã bị lý trí của hắn chôn sâu tận đáy lòng.
"Văn đạo hữu, tiếp theo nói một chút về chuyện Liệt Phong Thú đi!
" Hàn Lập sau khi tâm tình tĩnh lặng lại, bình tĩnh hỏi.
"Lệ tiên sinh, sào huyệt của Liệt Phong thú hiện tại xem ra có chút nguy hiểm vì nơi đó gần ranh giới của thâm uyên, tiền bối hay là suy xét kĩ một chút rồi mới quyết định có nên đến đó được không?
" Văn Tư Nguyệt thu liễm nụ cười, có chút lo lắng nói.
"Gần Thâm Uyên?" Hàn Lập nhíu mày một chút, xem ra đúng là có chút khó giải quyết.
Thâm Uyên hiện nay thực sự là một nơi cực kỳ nguy hiểm!