Trận đại chiến ở bến cảng cũng không duy trì quá lâu.
Trong khi các loại ánh sáng đủ màu đang đan vào nhau trong đám mây, thì có một luồng hào quang rất lớn đầy tà khí màu xám trắng gia nhập vào trận chiến.
Vô số pháp khí, pháp thuật cùng liên thủ tấn công xuống, đại trận ở dưới cũng khó có thể duy trì thêm được.
Sau một tiếng nổ, luồng sáng đỏ sau khi lóe lên vài cái, cuối cùng cũng mờ nhạt dần, phát ra vài tiếng nổ dữ dội
Nhưng không biết là do dư uy của trận pháp, hay là do các tu sĩ Tinh Cung ở phía dưới cố ý gây ra, hồng quang tưởng chừng sắp tan biến kia, bỗng như hồi quang phản chiếu lóe ra đầy trời, nhất thời làm cho toàn bộ tu sĩ Nghịch Minh Tinh ở trên bầu trời đại loạn.
Mà nhân cơ hội này, các tu sĩ Tinh Cung ở phía dưới dường như đã thương lượng, cùng gầm lên một tiếng mà phi độn ra đủ hướng.
Đặc biệt, trong đó có vài đạo quang mang tập trung sự chú ý của mọi người, bay với tốc độ vô cùng nhanh, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi bến cảng.
Vừa nhìn đã biết đó chính là tu sĩ cao cấp của Tinh Cung.
Cơ hồ cùng lúc đó, từ trên trời bỗng nhiên bắn ra hơn mười đạo cầu vồng, không chút yếu thế đuổi sát theo.
Trong nháy mắt, các độn quang này biến mất vô ảnh vô tung.
Xem ra cao tầng của Nghịch Minh Tinh muốn một lưới bắt hết các tu sĩ Tinh Cung ở Nam Minh đảo, một người cũng không tha.
Lúc này, trên bầu trời rất đông tu sĩ Nghịch Tinh Minh chậm rãi hạ xuống.
Xem trang phục của bọn họ thì rõ ràng là thuộc hai môn phái khác nhau.
Một bên mặc ngân sam kim đái (áo bạc thắt lưng vàng), các tu sĩ còn lại toàn thân đều là lục bào trông rất quỉ dị.
Xem ra chính ma lưỡng đạo đều đã đồng thời xuất động!
Thấy cuộc chiến chấm dứt nhanh như vậy, Hàn Lập thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng hiểu được sự tình bên trong.
Dù sao thì thực lực hai bên thực sự quá cách biệt. Tu sĩ của Tinh Cung có muốn liều mạng, sợ rằng cũng chỉ có lòng mà không đủ sức.
Bất quá, Hàn Lập lại nghĩ, có nên nhân cơ hội này, thừa dịp đang loạn mà rời khỏi đảo hay không.
Nhưng lúc này, từ trong đám tu sĩ mặc lục bào, một lão giả lục bào bay vụt đến.
Thần thức Hàn Lập đảo qua, phát hiện là tu vi Kết Đan sơ kì.
Người này điềm tĩnh bay đến gần đám người Hàn Lập, sau khi nhìn bốn phía một lúc, đột nhiên trầm giọng nói:
"Chư vị đạo hữu xin lắng nghe, tại hạ là Thương Vân Long hộ pháp Nghịch Tinh Minh. Tuân lệnh Vương trưởng lão đến đây thông báo cho mọi người một việc. Hiện tại bổn minh vừa mới tiêu diệt bọn người Tinh Cung, vì không muốn phát sinh những sự việc hiểu lầm, hi vọng chư vị đạo hữu tạm thời không nên vội vàng rời khỏi đảo.
Sau khi chúng ta truy đuổi và tiêu diệt xong đám người Tinh Cung còn sót lại, mọi người đều có thể tự động rời đi. Các vị đạo hữu xin yên tâm, bổn minh chỉ là nhằm vào Tinh Cung và các bang phái của chúng. Tuyệt sẽ không làm khó dễ đến các vị đồng đạo khác" Thanh âm của lão giả tuy không lớn, nhưng lại phi thường rõ ràng, làm cho những tu sĩ ở gần đó đang xem cuộc chiến đều nghe thấy rõ.
Các tu sĩ ở phụ cận sau khi nghe xong những lời này, đều không khỏi nhìn nhau.
Nhưng cũng không ai dám đại diện đứng ra nói cái gì. Dĩ nhiên là cũng không có ai tự tìm phiền toái mà nói lời phản đối
Nhất thời tất cả đều im lặng!
Hàn Lập nghe xong lời này, ngược lại trong lòng rất mâu thuẫn. Xem ra Nghịch Minh Tinh có vẻ muốn mượn sức của mọi người, cũng sẽ không làm khó những người này.
Dù sao hắn hiện tại cũng đã chạy tới Thiên Tinh Thành, chỉ là không biết trà trộn vào thành bằng cách nào!
Trong khi Hàn Lập đang suy nghĩ, lão giả lục bào không nói lời nào nữa mà bay trở về bến cảng
Hàn Lạp nhìn đối phương biến mất như vậy, cũng không có ý định rời đi nơi khác.
Những tu sĩ khác cũng có lý do riêng để đến đây, cũng không rời khỏi phụ cận bến cảng, chăm chú nhìn cử động của các tu sĩ Nghịch Tinh Minh
Lúc này những tu sĩ ngân sam kim đái đang từ từ hủy đi đại trận, nhưng thật ra là đang giả vờ, đồng thời ngụy trang bố trí ra một đại trận khác.
Mà tu sĩ lục bào chia làm hai nhóm. Một nhóm hướng phía ngoài cảng khẩu bay đi, làm nhiệm vụ canh giữ. Một nhóm trực tiếp bay ngang qua đầu Hàn Lập, hướng về phía bên trong đảo mà lục soát
Thấy những tu sĩ này, tuy không lên tiếng, nhưng có vẻ là đang buồn bực vì công việc này.
Hàn Lập bắt đầu có chút giật mình!
Xem ra chính ma hai bên đã sớm có chủ ý đánh chiếm Loạn Tinh Hải.
Nếu không như vậy, thì những đệ tử đã được huấn luyện như vậy, cũng không phải trong mười năm là có thể huấn luyện ra.
Nam Minh đảo này, tựa hồ muốn sẽ trở thành bàn đạp, sau đó mới tiến công vào Thiên Tinh Thành.
Bất quá, Hàn Lập cũng thấy có chút kỳ quái. Tinh Cung chẳng lẽ cứ bị động như vậy mà để cho chính ma lưỡng đạo tiến công. Thật sự là suy yếu đến mức không có năng lực phản công như vây chứ? Hay là vì Thiên Tinh Song Thánh vẫn chưa chính thức xuất quan. Tinh Cung vì muốn trì hoãn thời gian, nên mới hậu phát chế nhân.
Tự đáy lòng Hàn Lập có chút nghi hoặc không giải thích được. Bất quá, tâm ý vừa động, hắn đột nhiên nhếch mép cười đứng lên.
Mặc kệ Tinh Cung và chính ma đang giấu chiêu bài gì trong tay. Cái đó đối với hắn, một tán tu thì có quan hệ gì kia chứ. Hắn tại sao lại hao tốn tâm tư ở nơi này!
Chỉ là về sau nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị cuốn vào trong vòng xoáy này.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập một lần nữa ổn định lại tinh thần.
Sau một hồi yên lặng chờ đợi, vị tu sĩ lão giả lục bào Kết Đan Kỳ dẫn theo ba người, một lần nữa quay trở lại.
"Đạo hữu nào muốn rời đảo, chỉ cần có thể chứng minh được thân phận, tín vật hoặc công pháp, là có thể yên bình rời đi. Nếu là không muốn rời đi, cũng có thể lưu lại trên đảo. Nhưng chỉ cần có địch ý đối với Nghịch Minh Tinh chúng ta, chúng ta sẽ tuân theo quy củ đã định mà làm việc" Lão giả đứng lơ lửng giữa không trung, hướng xuống phía dưới lãnh đạm nói.
Nghe xong lời này, tu sĩ phía dưới quả thật có một trận dao động, bất quá lập tức lại im lặng.
Mặc dù người này nói đã khách khí như vậy, nhưng cũng không ai có tâm tư lộ diện ra trước.
Chánh đạo tu sĩ càng không, nhìn qua đây chính là tu sĩ ma đạo, danh tiếng trước kia cũng không tốt lành gì.
Người ta muốn chơi mình mà mình cứ thế mà đưa cổ vào trong, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao! Mặc dù thoạt nhìn thì cũng không giống dạng tiểu nhân, nhưng ai cũng không muốn lấy thân mình ra mạo hiểm, cứ để cho những người khác thử trước rồi hãy nói.
Hàn Lập cũng vậy, thủy chung cũng không nhúc nhích.
Đối phương chỉ là tu sĩ Kết Đan Kỳ, chỉ cần không chủ động hiện thân, thì bọn họ dù có vận dụng thần thức, cũng không có cách nào phát hiện ra hắn.
Hắn cũng sẽ không làm người xung phong đầu tiên
Im lặng một quãng thời gian dài, làm cho sắc mặt lão giả lục bào có chút âm trầm xuống, rốt cuộc cũng có một đạo bạch quang từ phía dưới vọt lên.
Tốc độ độn quang cũng không phải là nhanh, bên trong là một tu sĩ áo xanh còn rất trẻ.
"Vãn bối Tân Minh là đệ tử Khai Thiên Môn, ra mắt các vị tiền bối. Đây là tín vật Bạch Thủy Kiếm" Người trẻ tuổi thành thật bay đến trước mặt lão giả, trước tiên là cung kính thi lễ, sau đó mới từ trong người lấy ra thanh tiểu kiếm bạch quang lập lòe.
"Ồ, Khai Thiên Môn! Quý môn chủ cùng lão phu trước kia từng có giao tình, thanh kiếm này đích xác là pháp khí của đệ tử Khai Thiên Môn, ngươi có thể đi" Lão giả tiếp nhận thanh kiếm, xem sơ qua một lượt, rồi từ từ trả lại cho người trẻ tuổi
Tu sĩ áo trắng nhất thời mừng rỡ, sau khi cung kính cáo từ, liền hướng về phía cảng khẩu mà bay đi. Tu sĩ Nghịch Minh Tinh quả nhiên cũng không có ai ngăn cản.
Có người dẫn đầu, đích xác là không việc gì, các tu sĩ khác cũng bắt đầu hiện thân, bay về phía lão giả.
Lão giả tựa hồ kiến thức cực kỳ phong phú, bất kể là ai, xuất ra tín vật hoặc công pháp nào, hắn cũng đều có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Điều này làm cho Hàn Lập đang quan sát phía dưới không khỏi nhịn được, lấy làm kỳ quái.
Bất quá, Hàn Lập thấy một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không có trở ngại mà được thả đi, hắn cũng không nhịn được nữa.
Đột nhiên hiện thân, cũng hóa thành một đạo thanh quang bay về phía bầu trời.
"Vị đạo hữu này là…?" Lão giả liếc hắn một cái, phát hiện ra tu vi Hàn Lập là Kết Đan Kỳ, khẩu khí tự nhiên biến đổi vài phần.
"Tại hạ là Khách khanh trưởng lão của Diệu Âm Môn, đây là yêu bài. Đạo hữu xin mời xem qua!" Cũng may ngày đó Tử Linh tiên tử tặng cho hắn cái yêu bài trưởng lão, Hàn Lập cũng tùy ý mang theo. Hiện tại không chút do dự lấy ra đưa cho đối phương.
"Diệu Âm Môn? Tại hạ nghe nói quý môn hình như có Hàn, Khúc hai vị trưởng lão, thường xuyên bế quan khổ tu, không dễ dàng hiện thân. Không biết đạo hữu có phải chính là một trong số đó không?" Lão giả lục bào cẩn thận quan sát yêu bài một chút, sau đó hai mắt lưu lại trên người Hàn Lập, chậm rãi quan sát.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, cười nói:
"Tại hạ họ Hàn! Không nghĩ tới đạo hữu ngay cả một kẻ vô danh như ta cũng biết, thật sự bội phục!""Ha ha! Cũng không có gì. Quý môn danh tiếng tại Loạn Tinh Hải cũng không nhỏ. Đặc biệt là Tử Linh tiên tử của quý môn. Thiếu chủ nhà ta cũng đã ngưỡng mộ từ lâu. Hy vọng đạo hữu có thể nói tốt giùm vài lời" Lục bào lão giả hắc hắc cười nói, có vẻ dị thường khách khí.
"Thiếu chủ? Không biết có phải là…" Hàn Lập trên mặt hiện lên một nét cười, có chút chần chờ hỏi.
"Thiếu chủ nhà ta đúng là truyền nhân duy nhất của Thánh tổ, trước kia có người tiến đoán rằng, sau này nhất định sẽ danh chấn khắp Loạn Tinh Hải" Lão giả tuyệt không nói gì, nhưng phía sau hắn, một vị tráng hán đột nhiên xen vào, lạnh lùng nói.
" Tốt, tại hạ nếu gặp được môn chủ, nhất định sẽ đem những điều nghe được chuyển lại!" Hàn Lập trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng miệng vẫn đáp ứng nói.
"Tốt! Lệnh bài này không có vấn đề gì, Hàn đạo hữu có thể đi" Lão giả lục bào tựa hồ đối với câu trả lời của Hàn Lập rất hài lòng, xem xét cái yêu bài một chút rồi trả lại cho Hàn Lập.
Hàn Lập liền chắp tay cáo từ, sau đó mới bình thản rời đi
Mắt thấy Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Lão giả nhìn chằm chằm về phía Hàn Lập vừa biến mất, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.